Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325770

Bình chọn: 10.00/10/577 lượt.

thành. Cậu thật vất vả có thể để cho ba cùng mẹ ân ân ái ái ở cùng nhau, cậu còn muốn hưởng thụ thêm một chút hạnh phúc bây giờ, cậu còn muốn, còn muốn. . . . . . Ông trời, con cầu xin ông, con van cầu ông, cho con thêm một chút xíu thời gian, để cho con có thêm một chút thời gian, một ngày cũng tốt, một giờ cũng được, xin không cần để cho con chết ngay bây giờ, ít nhất để cho con nói với ba mẹ một câu cuối cùng, ít nhất cũng để cho con anh tuấn nằm ở trên giường, mà không phải thê thảm nằm trên mặt đất, như vậy sẽ làm mẹ thương tâm , sẽ làm mẹ đau đớn khổ, sẽ làm mẹ khóc thầm. . . . . . Van xin ông, ông trời, cầu xin ông, để cho con có thể chết một cách nhẹ nhàng không cần nhếch nhác như bây giờ được không?

“Mẹ. . . . . . Ba. . . . . .” Cậu nghẹn ngào nỉ non, hai mắt mơ hồ không rõ nhìn cửa phòng, trong lòng chợt hiện ra ham muốn, nước mắt càng thêm mãnh liệt, mà đôi môi không tự chủ được liền phát ra âm thanh cầu cứu, “Cứu con. . . . . . Mẹ. . . . . . Ba. . . . . . Cứu con. . . . . . Thiên Tân rất đau. . . . . . Thiên Tân rất thống khổ. . . . . . Thiên Tân không muốn chết. . . . . . Thiên Tân không muốn chết a. . . . . . Mẹ. . . . . . Ba. . . . . . Mẹ. . . . . . Ba. . . . . .”

Vốn cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà tại thời khắc cuối cùng này, quả nhiên cậu vẫn rất tham sống. . . . . .

Không muốn chết!

Cậu phải sống, muốn tiếp tục sống. . . . . .

Ai có thể cứu tôi? Có ai có thể tới cứu tôi không?

“Cốc, cốc, cốc!”

Bên tai truyền tới tiếng gõ cửa, cậu giống như thấy được một tia hi vọng, bàn tay nhỏ bé đưa về phía cửa phòng, nhưng lại không có hơi sức để bò, đừng nói chi là gào thét.

“Cốc, cốc, cốc!”

Ba tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là âm thanh trầm thấp của Mặc Tử Hàn “Thiên Tân? Con đã ngủ chưa? Thiên Tân? Thiên Tân?”

“Ba. . . . . . . . . . . .” Mặc Thiên Tân dùng hết hơi sức cuối cùng nhẹ giọng nỉ non, mà trái tim đau đớn.

Chợt, hai mắt cậu đột nhiên tối sầm, thân thể nho nhỏ trong nháy mắt không động đậy, giống như đã chết. . . . . . lẳng lặng nằm.

CHƯƠNG 223: CƠN ÁC MỘNG TRIỀN MIÊN, TỬ THẤT THẤT HOẢNG SỢ VÔ CÙNG!

Ngoài cửa phòng

Chân mày Mặc Tử Hàn hơi nhíu lên, hai mắt liếc nhìn Thổ Nghiêu vẫn đứng ở trước cửa.

“Tiểu thiếu gia đi vào bao lâu rồi?” Anh hỏi.

“Ba phút trước!” Thổ Nghiêu trả lời.

Ba phút?

Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu chặt lại. Nếu như mới đi vào được ba phút, không thể ngủ nhanh như vậy được, mà anh đã gọi suốt từ nãy giờ cũng không có ai đáp lại, chẳng lẽ. . . . . .

“Mở cửa, nhanh lên một chút mở cửa!” Anh đột nhiên hốt hoảng ra lệnh, cả khuôn mặt lo âu bất an.

Thổ Nghiêu lập tức tiến lên một bước, bàn tay nắm tay nắm cửa, dùng sức vặn, nhưng lại vặn không ra, anh hốt hoảng lập tức lui về phía sau một bước, sau đó đột nhiên đạp mạnh vào cửa, dùng toàn lực đạp vào cánh cửa đang đóng chặt.

“Rầm ——” một tiếng, cửa phòng bị phá vỡ.

Mặc Tử Hàn hốt hoảng đi vào phòng, lập tức thấy Thiên Tân té xỉu trên mặt đất, bênh cạnh cậu là một đống hỗn độn.

“Thiên Tân!” Anh hốt hoảng kêu, nhanh chóng chạy tới, ôm chặt lấy con, cẩn thận đặt cậu lên giường.

“Nhanh đi gọi bác sĩ!” Anh ra lệnh.

“Dạ!” Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng.

Mặc Tử Hàn khẩn trương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Tân trắng bệch , nhìn đôi môi cậu khô khốc, bộ dạng giống như đã chết.

“Thiên Tân. . . . . . Thiên Tân. . . . . . Thiên Tân. . . . . .” Anh không ngừng gọi to, đôi tay không ngừng lắc lắc hắn thân thể nho nhỏ, không dám dùng quá sức, bởi vì sợ cậu bị thương.

Chợt!

Anh nhớ tới lọ thuốc của Phương Lam.

Anh vội vã từ trong túi lấy ra một lọ thuốc màu hồng, lấy ba viên bỏ vào miệng Thiên Tân dùng sức nâng cằm cậu lên để cho cậu nuốt thuốc xuống.

“Thiên Tân, con không được có chuyện gì đó!” Anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của con, giọng nói run run rẩy, “Con sẽ không sao đâu, không sao đâu, con nhất định không có chuyện gì. . . . . . Ba sẽ làm cho con sống lâu trăm tuổi, ba nhất định sẽ cứu con cho nên con sẽ không có chuyện gì đâu, Ba tuyệt đối không cho phép con có chuyện gì. . . . . . Thiên Tân. . . . . . Thiên Tân. . . . . . . . . Con ngàn vạn lần không thể có chuyện!”

Anh sợ hãi theo dõi gương mặt của con, trông nó trắng như tờ giấy.

Anh muốn mau tìm được trái tim thích hợp trái tim cho nó, anh muốn nó sẽ sớm được làm phẫu thuật, anh bất kể, anh sẽ tìm được người có trái tim thích hợp, dù cho hắn có đồng ý hay không anh nhất định sẽ không cho phép con trai của mình chết, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, không cho phép nó chết!

“Điện hạ, bác sĩ đến rồi!” Thổ Nghiêu rất nhanh đã gọi được bác sĩ tới.

Bác sĩ cầm dụng cụ vội vã chạy tới bên giường, bắt đầu kiểm tra cho Mặc Thiên Tân, sắc mặt của Thiên Tân lúc này đã khôi phục lại nét hồng hào giống như đang say ngủ không có ý tỉnh lại.

“Như thế nào?” Mặc Tử Hàn đứng ở bên giường, vội vàng hỏi.

Bác sĩ cầm ống nghe kiểm tra nhịp tim của Thiên Tân. Khuôn mặt ông u sầu, chân mày càng nhăn càng sâu, cuối cùng trầm trầm thở dài, đồng thời lắc đầu một cái.

Mặc Tử Hàn nhìn thấy ông lắc đầu, đột nhiên lửa giận


XtGem Forum catalog