Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Tác giả: Tam Mộc Mục

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325192

Bình chọn: 9.00/10/519 lượt.

hông ạ?”

“Đúng thế!”

“Nhỡ đâu Lang Chủ nổi giận hiểu lầm chúng ta không coi họ ra gì thì làm sao?”

Lão Thái Hậu không hề tỏ ra hoảng sợ chỉ cười nói: “Chuyện này cứ giao cho hoàng thẩm ‘thông minh tuyệt đỉnh’ của con xử lý là được! Con bé nhất định sẽ có cách!”

*

Sao lại có một gia đình khiến người ta hâm mộ đến không tiếc lời khen ngợi thế này nhỉ? Cả vợ lẫn chồng đều có dung mạo đẹp tuyệt trần, chồng thì như Phan An tái thế, vợ thì như tiên nữ hạ phàm, đặc biệt là hai đứa con, nói hai đứa là Kim Đồng Ngọc Nữ cũng không có ai phản đối!

Cả gia đình hoàn mỹ này hễ đi đến đâu là thu hút mọi ánh mắt đến đó, đám cung nữ thái giám trong hoàng cung đều xúm xít kéo nhau đến xem, xì xầm lắc đầu tặc lưỡi bàn tán không ngớt. Đám phi tần trong hậu cung vừa nhìn thấy gia đình hoàn hảo trong truyền thuyết ấy thì rầu thúi ruột, có người lên tiếng than vãn: “Chả trách khi xưa vương gia lại bỏ hết tất cả để chạy theo vương phi, thậm chí còn bôn ba giang hồ suốt tám năm ròng để tìm kiếm, có bà vợ tuyệt vời như thế, ông chồng nào mà chẳng mong!”

“Tham kiến Thái Hậu.” Cả nhà bốn người cung kính hành lễ, lão Thái Hậu thì kích động vô cùng: “Đứng dậy đi, đứng dậy cả đi, nào, nào, qua ngồi cạnh ta đây này.” Miệng nói chân bước, một tay nắm lấy đứa con trai – Tư Không Trạm, một tay nắm lấy cô con dâu – Lâm Nhược Thủy, mắt đưa xuống nhìn cô cháu gái yêu quí: “Đây là Tiểu Mạch hả? Lớn thế này rồi cơ à? Chín tuổi rồi phải không cháu?”

Bé con vẫn quỳ hành lễ: “Thái Hậu bà bà ạ.”

Tiếng gọi cất lên khiến lão Thái Hậu xót xa vô cùng nhưng cũng vui mừng khôn xiết, nước mắt rưng rưng không thể kiềm nổi. Tiểu Mạch thấy thế liền đứng lên, nhón chân, đưa tay lau nước mắt cho Thái Hậu: “Thái Hậu bà bà, bà bà thấy cả nhà cháu phải vui mừng mới đúng chứ? Không nên khóc mới phải! Tiểu Mạch còn mang quà đến tặng bà bà nè! Bà bà xem rồi nhất định sẽ thích cho coi!”

Lão Thái Hậu bèn mỉm cười trìu mến: “Thật sao?”

Tiểu Mạch lần lượt dâng từng món quà lên, có vẻ vô cùng quý báu, cô bé bế hai con thỏ lại gần: “Đây là hai con thỏ cháu và mẹ bắt trên núi, tặng bà bà đó!”

Rồi lại lấy một túi trà đưa ra: “Đây là hoa hồng do cháu và cha tự tay trồng, cha và cháu đã chọn những cánh hoa non mượt nhất để ướp đấy ạ, tặng bà bà đó!”

Lão Thái Hậu nhận quà mà mặt mày cứ rạng rỡ như hoa.

Cuối cùng, Tiểu Mạch đắc ý lôi từ trong túi ra một tấm da hổ trắng, trải ra trước mắt mọi người: “Tuy không phải là do con săn được nhưng là do con ngắm trúng khi đi qua nhà của một người thợ săn, cho nên con mới đặc biệt mua tặng bà bà đó!” Hổ trắng chính là loài quý hiếm nhất trong các loại hổ, da của nó đương nhiên cũng thuộc vào hàng cực phẩm, tấm da hổ trắng này to như vậy, xem ra là cực phẩm của cực phẩm rồi.

Tư Không Tiểu Mễ đứng bên nom thấy món quà thì lắc đầu: “Muội lấy đâu ra tiền để mua tấm da bạch hổ này vậy? Nhất định là cha và mẹ mua rồi muội lại đem nó ra nói là của mình rồi!”

“Không phải thế đâu.” Tiểu Mạch biện hộ: “Hôm qua muội cá cược với cha, kết quả thắng được một trăm lượng vàng đó.”

“Muội đó, chỉ biết bắt nạt cha thôi.” Tư Không Tiểu Mễ liền lên tiếng tỏ vẻ bất bình thay cha, trong nhà chàng, địa vị của đàn ông không bao giờ có thể cao bằng đàn bà. Có thể sắp xếp như sau: Thứ nhất: mẹ chàng – Lâm Nhược Thủy, thứ hai: em gái của chàng – Tư Không Tiểu Mạch, thứ ba: chàng – Tư Không Tiểu Mễ, và chót bảng chính là người cha đáng thương của chàng – Tư Không Trạm.

“Cháu và cha đã cược gì thế?” Lão Thái Hậu tò mò hỏi.

Thì ra Tiểu Mạch vô tình nghe được chuyện cha mẹ mình mới thành thân không lâu lại vừa hay gặp đúng phải ngày mừng thọ Thái Hậu bà bà năm mươi tuổi, sau đó, cha của cô, tức là Tư Không Trạm, dưới chỉ thị của mẹ liền cải trang thành ăn mày, xin về được hơn hai vạn lạng bạc để xây một cây cầu chúc phúc tặng Thái Hậu. Thế là Tiểu Mạch liền nói cô bé không cần phải giả làm ăn mày cũng xin được tiền.

Kết quả, Tư Không Trạm liền cá với cô bé, nếu cô bé ăn vận sạch sẽ gọn gàng tươm tất mà vẫn xin được năm mươi lượng bạc từ một người hoàn toàn xa lạ thì sẽ thắng được một trăm lượng vàng.

Ai dè, Tiểu Mạch không phải bỏ ra nhiều công sức, trước cửa Vân Trung Khách đã túm được một cô gái, đòi được năm mươi lượng bạc về, Tư Không Trạm nói lời giữ lời, bèn đưa cho con gái một trăm lượng vàng, Tiểu Mạch liền lấy số tiền đó đi mua tấm da hổ trắng quý hiếm này.

Tư Không Tiểu Mễ thở dài: “Sao thời buổi này có lắm người ngốc thế nhỉ?” Chàng đâu có ngờ, người ngốc mà chàng nhắc đến ấy lại chính là ‘cô ngốc’ mà mình đã gặp…

Chương 50: Chọn Vợ Cho Anh

Yến tiệc gia đình được tổ chức thân mật trong Ngự Hoa Viên, lão thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử Tư Không Cách, vương gia Tư Không Trạm, vương phi Lâm Nhược Thủy, tiểu vương gia Tư Không Tiểu Mễ, tiểu quận chúa Tư Không Tiểu Mạch đều ngay ngắn ngồi quây quanh bàn. Những phi tần, tiểu vương tử, tiểu công chúa khác không được phép tham dự vì lần này họ cần phải bàn bạc một việc vô cùng hệ trọng, đó là hôn sự giữa Tư Không Tiểu Mễ và công chúa Anh Hoa.

Tuy là bậc ‘cửu ngũ chí tôn’ nhưng t


Old school Easter eggs.