
ong đôi mắ t khé p hờ kia mô mà u hồ ng nhợt nha .Đó là nướ c mắ t ẩ n nhẫn không kiềm chế được mà tuôn ra. Chố c lá t sau, tâm của bà xoắ n laị .Bà vẫn là nghĩ về nà ng khá đơn giả n, đem vi ̣ trı́ của nàng trong lò ng con trai bà nghı đơn giả n.Bắt đầu từ khi nào, thứ quan trọng nhấ t trong lò ng hoà ng nhi củ a bà đã thay đổ i? Thứ thâ sự quan trọng hóa ra đã không còn rồi.“Chı̉ cầ n con không phải người mạnh nhất thiên hạ này, con liề n không thể bả o vệ được nà ng.”Rố t cuộc, Hiên Viên Tiêu châ rãi ngẩ ng đầ u lên, nhı̀n về phı́a lão thá i hâụ .“Hoà ng nhi à , trướ c hãy đa được thiên hạ đã, chờ khi thiên hạ nà y là củ a con, nà ng cuñ g sẽ thuôc̣ về con.” Lão thá i hâụ đó n nhâ đôi mắ t đang nghiên cứ u củ a Hiên Viên Tiêu, cườ i cườ i, như mô ngườ i mẹ bı̀nh thườ ng, bà đưa tay cha và o má i tó c đãbi tuyế t là m ướ t củ a Hiên Viên Tiêu, “Không ai có thể cự tuyê quân vương duy nhấ t trong thiên ha.̣ ”Hiên Viên Tiêu rũ xuống mi mắ t, như đang tự hỏ i. Trong lò ng băn khoăn không biế t nên xử trı́ thế nà o.“Thờ i điể m nà ng rờ i đi có nó i gı̀ hay không?…Có nó i…nó i đ ế n Bá nh Trôi hay không…?”Mô trâ gió là nh la h thổ i qua Trườ ng Nhac̣ cung vắng vẻ, Hiên Viên Tiêu nắ m thâ chă á o lông chồ n trên ngườ i, trong thanh âm mang theo sự thê lương cù ng bấ t lực không thể che giấ u.Hiên Viên Tiêu rố t cuộc cuñ g hiể u được cá i gı̀ đố i vớ i hắ n là quan tro g nhấ t.Hai mươi lăm năm qua, điạ vi ̣ củ a hắ n cà ng đổ i cà ng cao, hoà ng tử , thá i tử , cuố i cù ng trở thà nh mô đế vương cao cao taị thượng, nhâ được sự kı́nh tro g, ngưỡ ng mộ củ a moị ngườ i.Thể nhưng, thứ mà hắ n khao khá t, laị cắ m rễ sâu trong tâm hồ n hắ n.Hắ n khá t vo g tı̀nh thân, khát vọng được quan tâm, khát vọng được số ng dướ i mô bầ u trờ i sac̣ h sẽ.Nhưng hắ n chưa bao giờ đa được điề u nà y, chỗ dựa củ a hắ n vıñ h viễn là chı́nh mı̀nh, vıñ h viễn số ng ở nơi trà n ngâp̣ âm mưu bên trong bứ c tườ ng hồ ng.Mô giây trướ c quan tâm hắ n chu toà n, giây tiế p theo lại có thể ở trong lò ng hắ n mà hạ xuố ng đôc̣ dược.Bao nhiêu năm qua hắ n cuñ g chưa từ ng nhı̀n thấ y mô thứ gı̀ thâ sự sac̣ h sẽ, ngoaị trừ mô đôi mắ t xanh biế c trong suốt vô cùng.Nhưng như vâỵ thı̀ thế nà o?Che giấ u dướ i á nh mắ t ấ y là tâm điạ xấ u xa như rắ n rế t.Như thế , hắ n oá n hâ , oá n hâ chı́nh mı̀nh thâ ngu xuẩ n.Như thế , hắ n trở nên hoà n my,̃ hoà n mỹ đế n không bao giờ tin tưở ng…sự chân thà nh tha thiế t.Thế nhưng, nế u hắ n không găp̣ được nà ng, nế u sự thâ không phả i như vâỵ , hắ n có thâ sự là may mắ n.Kỳ thâ , là may mắ n sao?Vẫn số ng trong mờ mi , không minh bac̣ h, không hề biế t đế n sự ấ m á p, vâỵ mớ i là ha h phú c sao?Nhưng, ngườ i kia, đã là m biế n đổ i cuôc̣ số ng củ a hắ n, phá hủ y tâm tư cả đờ i củ a mô quân vương, laị không biết vì sao mà cắ m rễ ở sâu trong tâm hồ n hắ n, liề n như vâỵ không thể đè né n mà cù ng thứ hắ n sớ m đã quên mấ t cắm sâu và o trong lò ng hắ n, ngay cả năm thá ng cuñ g không thể cha tớ i nơi ấ y.Trong lò ng lão thá i hâụ đã dự đoá n moị phả n ứ ng củ a Hiên Viên Tiêu, phá i á m vệ không ngừ ng đuổ i theo, hoặc là lớn tiếng trá ch bà đã can thiêp̣ và o, chı̉ là bà không nghı ̃ đế n hắ n sẽ như ngườ i mấ t hồ n, ngồ i ngẩ n ngườ i ở Trườ ng Nhac̣ cung, mô câu cuñ g không nó i, thâ khiế n ngườ i ta không thể lý giả i.Bộ da g nà y củ a Hiên Viên Tiêu cà ng là m cho lão thá i hâụ cả m thấ y viêc̣ bà trợ giú p Thương Quan Lăng rơi đi la đung. Co môt sô ngườ i không được phé p có nhược điể m, nhữ ng đau khổ hiê taị hế t thả y rồ i sẽ qua đi.“Nà ng nó i nà ng sẽ không trở về .” Lão thá i hâụ bı̀nh tıñ h mà nó i,“Bá nh Trôi là cá i…”Hiên Viên Tiêu giố ng như bi lờ i nó i củ a thá i hâụ kı́ch thı́ch, bỗng nhiên laị cườ i ha hả , khó e mắ t, đuôi lông mà y đề u như đang cườ i, cả lồ ng ngực cuñ g điên cuồ ng mà run rẩ y.“Trẫm muố n có được thiên hạ ngay bây giờ , trẫm phả i dù ng ngà n dă giang sơn nà y để giữ chân nà ng laị .”Lão thá i hâụ ở phı́a sau Hiên Viên Tiêu hơi hơi mı́m môi.Bệ ha,̣ nế u ngườ i không thể hoà n thà nh tâm nguyê đấ y, thiế p sẽ để con củ a chú ng ta thay ngườ i hoà n thà nh, thiế p muố n ngà n dă giang sơn nà y đề u khắ c lên tên Hiên Viên gia chú ng ta!***Đưa mắ t nhı̀n laị rừ ng bac̣ h dương, được bao phủ trong lớp tuyế t mỏ ng, nhấ t thờ i, tinh thầ n tôi hoang mang.Dướ i á nh trăng, trên nề n tuyế t trắ ng, mô ngườ i thong thả đứng khoanh tay.Một bộ bạch sam tay áo phất phới, mô đầ u tó c trắ ng hỗn loa bay bay, mô đôi mắt bạc đa mac̣ , xa cá ch.Hắ n cứ như vâỵ đứ ng lă g trên nề n tuyế t trắ ng, bı̀nh tıñ h mà nhı̀n tôi, nương theo từ ng trâ gió la h, mù i hoa ngoc̣ lan nhà n nha thuôc̣ về riêng hắ n trong nhá y mắ t quấ n lấ y toà n bộ cơ thể tôi.Hắ n nó i: “Lầ n nà y ta không muô .”Tôi cườ i cườ i, tiế n lên và i bướ c, nhı̀n thấ y căp̣ mắ t mà u bac̣ xinh đep̣ củ a hắ n, vô cù ng tự nhiên mà mở miê g: “Vân tiên nhân, đã lâu không găp̣ .” Châ rãi vươn tay về phı́a hắ n, măc̣ dù bắ t tay có điể m ngố c, nhưng trong nhá y mắ t đó tôi đã lựa cho như vâỵ .Căp̣ con ngươi mà u ba