
c̣ hơi run rẩ y, lộ ra bac̣ môi băng lãnh giâ giâ hướ ng về phı́a trướ c giương lên mô cá i. Ngay sau đó , mô đôi tay la h như băng liề n bao lấ y gương mă tôi, đầ u ngó n tay la h buố t nhẹ nhà ng vuố t ve.“Thật tốt, nàng còn sống!” Đôi mắ t lưu chuyể n, măc̣ dù trong suố t nhẹ nhà ng, nhưng laị lãnh khố c, không có tı̀nh cả m.“Sẽ không laị để cho nàng rờ i khỏ i.” Thầ n sắ c bı̀nh tıñ h, thanh âm tự nhiên trong trẻ o nhưng la h lù ng mà trầ m thấ p.Á ch, thà nh thâ mà nó i khi nghe như vâỵ thı̀ trong lò ng xe qua mô giây cực không thoả i má i, nhưng chı̉ là mô giây. Lố i suy nghı củ a Vân tiên nhân thı̀ không thể dù ng cá ch suy nghı ̃ củ a ngườ i bı̀nh thườ ng mà lý giả i, tôi coi như không có nghe thấ y.Cá i gı̀ tôi cuñ g chưa nghe thấ y.NO, tôi quyế t đi h cấ p cho tên Vân tiên nhân la h như băng mà động lòng người nà y mô cá i ôm thuầ n khiế t mang theo ấ m á p, hữ u nghi.̣Vı̀ thế , tôi vươn song chưở ng chuẩ n bi ̣ôm cái eo nhỏ thon thon, uyể n chuyể n kia, cac̣ cac̣ .“…Á ch…” Không phả i chứ!Bỗng dưng, đôi tay vố n ôn nhu đă trên mă tôi giơ lên, Âu Dương Vân laị nhanh chó ng bổ ra kı̀nh khı́ chung quanh mı̀nh ba tấ c.Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy một luồng khí co rút dội lại, cả người bị văng ra xa ba thước.Âu Dương Vân thở dà i đầy ngụ ý, giương mắ t nhı̀n đế n gương mă mỹ lệ đang giâ dữ củ a Thượng Quan Lăng, trong lò ngđô nhiên căng thẳ ng, con ngươi mà u bac̣ không dao đô g, lưu chuyể n ra mô tia á y ná y, nhưng sau đó lú c mở miê g nó i laị là bı̀nh tıñ h, lãnh đa :“Cô gia không thı́ch ngườ i bên ngoà i đu g c hạm, có điều….” Hắ n laị nhı̀n nhı̀n á nh mắ t Thượng Quan Lăng, chớp chớp con ngươi mà u bac̣ , do dự xong, mớ i laị nó i:“Có điều, nế u là nàng…thı́ch… Cô gia… Cô gia có thể …ngoaị lê.̣ ”Bỗng nhiên, Âu Dương Vân duỗi tay ra, tôi bi mô cỗ lực đaọ mạnh mẽ ké o qua, tiế p theo ngã và o mô cá i ôm không có độ ấ m, nháy mắt một cỗ khí lạnh gắt gao bao lấy tôi.Tôi vô cù ng ngac̣ nhiên, đây là chuyện gì vậy?Xưng ‘Cô gia’ với tôi, cò n không thı́ch ngườ i khá c đu g cha ? Anh vốn dĩ lúc ở Tiên Nguyệt phường cũng không có như vậy nha Vân tiên nhân!Thế, anh không cho lão nương ôm, hiê taị dựa và o đâu ôm lão nương?Tôi ra sứ c giãy duạ trong lò ng Âu Dương Vân, ngẩ ng đầ u nhı̀n hắ n, ôn nhu như nướ c mà nó i: “Đú ng rồ i, đú ng rồ i, bả n cung cuñ g không thı́ch bingườ i khá c đu g cha , nhấ t là mô tên Cô gia cô đơn.”Âu Dương Vân kinh ngac̣ nhı̀n tôi, đôi mà y xinh đep̣ hơi hơi cau laị , tiế p theo con ngươi mà u bac̣ chớ p chớ p, lông mi giương cao như bỗng nhiên tın̉ h ngô,̣ lộ ra nụ cười với một biể u tı̀nh khó tả , ngữ khı́ bı̀nh tıñ hvẫn đạm mạc như cũ hỏ i:“Lăng nhi, nàng đang nó i mát, đú ng không?”Trong nhá y mắ t ấ y, gương mă đep̣ đế n không thuôc̣ về ngườ i phà m kia dườ ng như phá t ra tia sáng ló ng lá nh, là m cho ngườ i ta thấ t thầ n.“Không phả i.”Tôi giương mi, rấ t có khı́ thế . Ai nó i má t a, tôi đây có thể so vớ i và ng 24K cò n tinh khiế t hơn à nha!Là mô tiếng cườ i khẽ, không sai phá t hiê ra mô tiế ng cườ i khẽ. Từ khó e môi củ a Âu Dương Vân, cá i vi tiên nhân la h như băng nà y trà n ra.“Tu luyê ‘Mạch Tuyệt thần công’ phả i phố i hợp ‘Thanh Tâm quyết’, ta hiê giờ đã đô phá tầ ng thứ tá m củ a Mac̣ h Tuyê , thiên hạ này đã khó gặp địch thủ .”“Cá i gı̀?” Đây là thứ tôm tép gı̀? Nghe tên đã thấ y rấ t la h. Mac̣ h tuyê ? Thanh tâm? Tôi đây chẳng thèm!“‘Thanh Tâm quyế t’tu đế n tầ ng thứ chı́n sẽ đoa tuyê luc̣ duc̣ . Nế u chố ng laị nó nhấ t đi h sẽ chế t.” Trong mắ t lại không có mô tia cả m tình.Cai gı mà thầ n công, đây ro rang chınh là ma công thì có?Nhớ lại tiểu Vô Cầu từng kể cho tôi rằng Vân tiên nhân sau khi biế t được ‘tin chết’ của tôi đã tà n sá t hà ng loa dân trong thà nh, tôi liề n thố t ra một câu: “Không thể luyê nữ a!” CHƯƠNG 166: ĐOẠT NGƯỜI, NGƯƠI LÀM KHÓ DỄ ĐƯỢC TA?“Vì sao?” Ánh mắt lãnh đạm của Âu Dương Vân lóe lên một tia sắc bén, nhìn tôi, vươn tay ra, gọi:“Lăng nhi, tới đây.”Tôi lui về sau mấy bước, đứng lại.“Người ta sống là vì muốn có thất tình lục dục, không có những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa?” Tôi nhẹ giọng nói.Âu Dương Vân chăm chú nhìn tôi, rất lâu sau, hắn tiến lên mấy bước, lại nói: “Tới đây.” Có phần hơi cao giọng.Bất giác, tôi lại lui về phía sau, dường như đã chọc giận hắn, dung nhan tuyệt thế không có biểu cảm càng thêm u ám.Ài, xem ra con người này vẫn nóng nảy như vậy, luyện loại công phu đó làm chi không biết.Thấy tôi lui về phía sau từng bước một, ÂuDương Vân thấy không vui.“Tới đây!”“Không muốn!” Vội vàng bịt cái miệng láu táu lại, xoay người co chân chạy.Không có gió, đột nhiên bóng cây lại lắc lư dữ dội, vốn quanh đây chỉ có tôi và Âu Dương Vân, đột nhiên từ trong bóng râm xuất hiện một đám hắc y nhân. Khi Âu Dương Vân còn chưa kịp có phản ứng gì, cơn gió đó như chắn giữa tôi và hắn, ánh trăng sáng rỡ, ánh đao lập lòe.Nhóm hắc y nhân mang mặt nạ bằng đồng hung ác cũng không động thủ với Âu Dương Vân, tất cả đều quỳ xuống trước mặt tôi, muôn phần cung kính nói: “Bái kiến chủ nhân!”Hả… Chủ nhân?!Chợt thấy bên tai phảng phất h