
của mọi người. Chỉ có điều lần này ánh mắt của mọi người có chút rực lửa, có chút trắng trợn.Sự si mê quyền lực, chính là cuồng vọng của thiên hạ CHƯƠNG 14: GIỮA TIỆC QUYẾT ĐẤU, SỞ SỞ KHOE TÀISao nào, giờ lại muốn ăn sống nuốt tươi tôi sao?Tôi ngoái đầu nhìn Sở Sở mỉm cười an ủi, sau đó liền thản nhiên đi đến chính giữa điện, tìm một nơi dễ gây chú ý nhất mà đứng, hắng giọng lấy hơi, hướng đại quốc sư mỉm cười không nói, ngược lại đối với mọi người lại khẳng định: “Đúng vậy!”“‘Đúng vậy’ cái gì?” Đã có người nhẫn nại không được gặng hỏi.“Vô Ngôn quốc sư nói không sai. Thật không may, Thượng Quan Lăng cũng có nghe qua‘Thần chỉ’ rồi.” Tầm mắt tôi từ từ đảo qua hết thảy những người trong điện, đương nhiên có cả ánh mắt vàng thoáng chút khinh thường của Hiên Viên Tiêu, và đôi mắt đen luôn có thâm ý khác của Đông Phương Cửu, “Thần nói: Ai có được ngọc, nắm giữ càn khôn.” Tôi cố ý dừng một chút rồi mới nói tiếp:“Không biết… ‘Ngọc’ mà ‘Thần chỉ’ nói với Thượng Quan Lăng có phải cũng giống như nói với quốc sư chăng?” Khiêu khích quay qua Vô Ngôn muốn gây hấn, nhíu lông mày, tôi thật muốn xem ‘ngọc’ của ông chỉ cái gì!Vô Ngôn chỉ khẽ cười một tiếng: “Dĩ nhiên là‘Xích ngọc’, chẳng lẽ ‘Thần chỉ’ còn có thể có cái khác hay sao?”Ngất! Quả đúng là cái đồ hồ ly tinh ngàn năm! Đem viên gạch ném trở lại cho tôi! Được, cứ xem như ông thực sự có ‘Thần chỉ’ đi! Trước giờ ông vốn chỉ là một tên quốc sư chết tiệt không tồn tại, tôi cho ông đắc ý!“‘Thần chỉ’ đương nhiên không khác, cái khác chỉ có thể là lòng người mà thôi.”Trong điện bất chợt xôn xao, những ánh mắt lúc trước nhìn tôi cay độc, trong phút chốc liền biến thành săm soi nghiên cứu, giống như dùng sức nhìn chằm chằm xem có thể xuyên thấu quần áo của tôi coi tôi rốt cuộc có cất giấu Xích ngọc làm của riêng hay không!“Như Thượng Quan Lăng vừa nói lúc nãy,‘Xích ngọc’ đã thất lạc mười lăm năm trước rồi.”Lại là một loạt âm thanh ồn ào bàn tán, bọn họ quả nhiên không tin.“Nhưng mà, Thượng Quan Lăng còn nghe một câu ‘Thần chỉ’ khác…” Tôi lại thành công tập trung ánh mắt mọi người, “Thần nói: Ngôn niệm quân tử ôn như ngọc (*).” Nói xong, tôi nhanh chóng trở về chỗ ngồi.(*) Mến người quân tử ôn hòa như ngọc.Đương nhiên, mọi người trong điện đều trợn mắt há mồm, trăm mối vẫn không có cách giải, chỉ có Vô Ngôn ném cho tôi một ánh mắt như vừa khâm phục lại vừa cảnh cáo.Hắn rõ ràng hiểu được ý tôi. Thật thông minh, ngay cả tôi lúc sáng tác tại chỗ cũng không thể nghĩ nhiều như thế, vậy mà hắn lại có thể lập tức liên hệ đến ‘bản thân’. Ai da, nếu bộ não người này cứ xoay chuyển nhiều quá, kỳ thật rất dễ dàng bị sập bẫy à nha!Lúc này Vân tiên nhân đành miễn cưỡng mở miệng, thanh âm vẫn trong trẻo lạnh lùng, không chút cảm xúc.“Các vị, chốc lát còn có ‘chu quả’ của Ngôn quốc đặc biệt dâng lên để thưởng thức.”Âu Dương Vân thản nhiên buông một câu, làm cho mọi người đang đắm chìm trong quyền dục hơi chút định thần trở lại. Chỉ là, bữa tiệc tối nay có tiếp tục cũng bớt đi vài phần tư vị. Mọi người đều đang quan tâm đến cái câu‘Thần chỉ’ bâng quơ nhằm hãm hại Ngôn quốc kia của tôi.Tôi đang ăn chu quả thơm ngon, cho vào miệng liền tan ra ngọt lịm, tôi lại ăn thêm quả nữa, những tên đànông dục vọng đen tối kiachắc là ăn uống chẳng ngon lành gì nữa! Khỏicần nói, những ánh mắt tham lam đều là của những kẻ đến từ nước nhỏ. Nhìn xem Hiên Viên Tiêu, Đông Phương Cửu người ta kìa, ngay cả Vân tiên nhân bị cho là ‘yếu thế’ cũng không thấy phản ứng gì.À, quên chưa nói, trong ‘Tứ phân thiên hạ’ này, còn có vài nước phụnho nhỏ, cũng chính là một số phiên ban sớm tách ra khỏi bốn nước Kim Ngọc Lương Ngôn.Không ngờ một câu ‘tiên tri’ giả thần giả quỷ của Vô Ngôn và một câu ‘Thần chỉ’ vô căn cứ của tôi, lại khiến các tiểu quốc vốn an phận bắt đầu rục rịch, đối với bọn họ mà nói đây phải chăng là một chuyện tốt.‘Xích ngọc’, chính là thứ ba anh đẹp trai kia muốn cướp, thế nên mấy người cũng đừng có làm loạn nha! Có trái ngon cũng chẳng đến lượt mấy người đâu! Hiên Viên Tiêu sẽ tiêu diệt quốc gia của mấy người, Đông Phương Cửu sẽ diệt sạch tộc nhân của mấy người, về phần Vân tiên nhân thì… sẽ làm cho mấy người chết cóng nha!Đang suy tư, tôi bất giác lại cầm một chu quả cho vào miệng, nhưng lại bị một bàn tay ngăn lại.“Lăng nhi, đừng ăn nữa.” Lời nói vô cùng ôn nhu này, đương nhiên là do chị em tốt Sở Sở của tôi nói.“Còn ăn nữa, ngày mai cô sẽ biết mùi!” Lời nói không giống người nói này, dĩ nhiên là từ miệng Hiên Viên Tiêu mà ra.“Aizz, ngày mai trái tim ta lại phải vì Lăng nhi mà đau đớn…” Lời nói ghê tởm như vậy, xác định nhất định cộng thêm khẳng định là do tên ngu ngốc Đông Phương Cửu kia phun ra rồi!Ê~ ê~! Tôi ném cho tên Đông Phương Cửu một ánh mắt căm ghét, đúng lúc đón nhận ánh mắt tư tình của hắn, nhịn không được rùng mình nổi hết cả da gà.“Công chúa, ‘chu quả’ rất bổ, không nên ăn quá nhiều. Nếu công chúa thích, Âu Dương mỗi ngày phái người mang tới tiểu các tặng công chúa.” Thanh âm mềm mại dễ nghe, chỉ có thể là Vân tiên nhân nhà tôi nói mà thôi! Tôi lập tức đáp lễ hắn bằng ánh mắt tràn ngập thâm