
ốc…”“Cái gì?! Các ngươi sẽ không ngốc đến mức tới chỗ Vô Ngôn lục soát đó chứ?!” Trời ạ, vậy hai người còn có một người sống sót trở về thì đúng là nhờ thần thánh phù hộ rồi!!Đinh rõ ràng giật thót mình, chậm rãi gật đầu.Aizz… Đây chẳng phải là gây phiền toái cho tôi sao, vốn không muốn tiếp xúc nhiều với con hồ ly tinh Vô Ngôn đó, giờ thì hay rồi, mấy người tạo cơ hội cho tôi tiếp xúc với hắn!“Công chúa, nô tài và Bính làm việc yếu kém, xin công chúa trách phạt! Nô tài nguyện lấy cái chết để tạ tội!” Nói xong, Đinh lại quỳ trên mặt đất.“Được rồi, được rồi! Nhớ kỹ, các ngươi đều là tâm phúc, thuộc hạ của bổn cung, chứ không phải nô tài; bổn cung tín nhiệm các ngươi. Thất bại nho nhỏ là chuyện thường tình, bổn cung kỳ vọng biểu hiện sau này của các ngươi.” Nhìn ánh mắt không thể nào tin nổi của Ất và Đinh, tôi cười cười, nói tiếp:“Bính là huynh đệ các ngươi, cũng là phụ tá không thể thiếu của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ đi cứu hắn, chỉ cần hắn vẫn còn sống, bổn cung có thể đem hắn cùng chúng ta trở về Ngọc quốc.”Nếu như lúc đầu mấy người chỉ sợ ‘Thượng Quan Lăng’, thì khi ‘tôi’ đã trở thành chủ tử, phải phục tùng.Như vậy bây giờ tôi muốn mấy người thật sự quy thuận Thượng Quan Lăng, kính nể tôi, tin tưởng tôi, chỉ có trong lòng khuất phục rồi, mới có nỗ lực trăm phần trăm, mới có biểu hiện xuất sắc nhất trong hành động.Nhìn hai người Ất, Đinh đứng ngây ra vì cảm động, trong lòng tôi vẫn có chút băn khoăn.Chiêu ‘công tâm kế’ này cũng thành công được một chút rồi sao?Aizzz, điều này chỉ có thể chứng minh, ‘tôi’ trong quá khứ quá ‘nghiêm khắc’, nên mới chưa từng khiến cho hai anh chàng thật thà này có vẻ mặt hớn hở như vậy!Hay là tôi hiện tại quá lương thiện?! Tôi chỉ dùng một chút tâm tư nhỏ xíu xìu xiu, một chút thủ đoạn nhỏ xíu xìu xiu mà thôi, binh pháp mà, phải vận dụng sáng tạo, ứng dụng đổi mới chứ! Aha ha ha ha ~~ aizzz, tính toán tiếp, ngày mai nên áp dụng binh pháp gì với đại quốc sư Vô Ngôn đây? Hay là chọn một kế trong ba mươi sáu kế?!… CHƯƠNG 16: ‘THẦN’ HỘ NGÔN QUỐC, AI DÁM TRANH PHONG?Canh ba. Hoàng cung Ngôn quốc. Trong tẩm cung của Âu Dương Vân.Một thân bạch y đơn giản, đeo mặt nạ bạc, Vô Ngôn im lặng ngồi đối diện Âu Dương Vân.Yên lặng thật lâu sau.“Vương thượng, không định giải thích gì với Vô Ngôn hay sao?” Vô Ngôn nhẹ mân mê chén trà, nói khe khẽ.“Vương thúc, thúc muốn Âu Dương giải thích cái gì?” Ánh mắt bạc của Âu Dương Vân không chút cảm xúc, thản nhiên hỏi lại, thản nhiên trả lời: “Không phải trong lòng vương thúc sớm đã có kết luận rồi sao.”“Ha ha……” Vô Ngôn khẽ cười đứng dậy, kính cẩn khom người cúi đầu trước Âu Dương Vân, hỏi:“Vương thượng đang bao che cho trưởng công chúa đúng không?” Dừng lại một chút, rồi lại nói: “Là do vương thượng ‘nhớ tình bạn cũ’, hay là còn cái gì khác?”Trong mắt Âu Dương Vân phút chốc xuất hiện một tia xao động nhỏ, nhưng rất nhanh liền không còn gợn sóng. Hắn không đáp.“Vương thượng, có thể tạm thời đem ‘Xích ngọc’ giao cho Vô Ngôn được không?” Vô Ngôn lại cười, tiến lên vài bước, cách Âu Dương Vân ngày một gần hơn.Ánh mắt Âu Dương Vân không dao động, nhưng trong lòng lại không được bình tĩnh như vậy. Một hồi lâu sau hắn mới lấy một chiếc vòng bích ngọc ra khỏi hai lớp ngực áo.Vô Ngôn cười ung dung cẩn thận nhận chiếc vòng tay, nhẹ giọng nói: “Vương thượng, nó được tạo ra khi nào vậy? Thật là vô cùng tinh xảo.”“Sao, vương thúc không tin ư?” Âu DươngVân khẩu khí vẫn ôn hoà như trước.“Ha ha, Vô Ngôn sao dám.” Vô Ngôn làm dáng chắp tay thi lễ.“Âu Dương biết vương thúc toàn tâm toàn ý với Ngôn quốc ta, nếu không phải vương thúc làm quốc sư, thì hoàng đếNgôn quốc ngày hôm nay cũng không phải Âu Dương.” Âu Dương Vân vân đạm phong khinh nói, ánh mắt bạc vẫn lạnh băng như cũ.Vô Ngôn nghe vậy không đáp, một lát sau mới mở miệng cười nói: “Vô Ngôn đối với ‘Xích ngọc’ cũng có biết một chút, ‘Xích ngọc’ còn được mệnh danh là ‘Huyết ngọc’, toàn bộ đều màu đỏ thẫm, nhưng mà….có điều khi đem‘ngọc’ rời khỏi ‘chủ nhân’ của nó thì cũng chỉ là loại ngọc thạch bình thường mà thôi, ‘Xích ngọc’ chỉ có thể mang trên người chủ nhân, toàn bộ mới có màu đỏ thẫm, đó mới là Xích ngọc chân chính!”Âu Dương Vân thờ ơ trả lời: “Vương thúc biết là tốt rồi.”“Ha ha.” Vô Ngôn khẽ vuốt ‘Xích ngọc’ màu ngọc bích, “Vương thượng vẫn chưa trả lời Vô Ngôn, ‘Xích ngọc’ từ khi nào đã biến thành‘vòng Xích ngọc’ vậy?”“À, vương thúc yên tâm, bất luận là ‘Xích ngọc’ hay là ‘vòng Xích ngọc’, công dụng đều không thay đổi.” Âu Dương Vân không nghĩ ngợi liền trả lời câu hỏi của Vô Ngôn. Hắn cho rằng không cần nói nhiều, với lại hắn cũng không muốn để cho Vô Ngôn hiểu rõ tâm ý của hắn đối với….Vô Ngôn thoáng sững sờ, tiếp tục kính cẩn thi lễ nói: “Đêm đã khuya, vương thượng hãy nghỉ ngơi sớm, Vô Ngôn xin được cáo lui trước.”“Vương thúc cũng sớm hồi phủ đi.” ÂuDương Vân theo thói quen cũng không giữ lại.Vô Ngôn xoay người rời đi, còn lưu lại một câu ý vị sâu xa: “Ba ngày sau, Vô Ngôn sẽ đem‘vòng Xích ngọc’ trả lại cho vương thượng…… Ha ha, thần hộ Ngôn quốc ta!”……Âu Dương Vân chậm rãi đứng dậy, bước về phí