
ềm giải vây cho mình, chưa thấy nhục sao còn ở đó lớn tiếng? – Hân mắng sa sả như thể giải phóng hết những bức xúc kìm nén bấy lâu
– Trời ạ, em có cố ý đâu! Em xin lỗi mà!!!
– Xin lỗi là xong hả? Có biết chính vì em nên Yến Nhi mới bất chấp tất cả xông vào thế không? Còn gạt đi tấm lòng của người khác! Em máu lạnh thế hả??????
– Chị Chi, cứu em! Huhuhu! – Hoàng rên rỉ còn to hơn cả tiếng Hân mắng
Cả cái phòng y tế bị 2 con người ở góc phòng làm loạn, ồn ào đến tận ngoài sân. Đến khi Chi nhận thấy ánh mắt kỳ lạ mọi người thân ái tặng cho phòng y tế khi đi ngang qua, Chi mới quát to:
– Dừng lại không thì bảo??? Phòng y tế để mấy người cãi nhau à? Để cho người bị thương nghỉ ngơi chứ???
Hân giật mình buông tay, làm Hoàng mất đà vồ ếch ngay dưới chân, rồi vô tư chạy lon ton về, nhìn Yến Nhi đắm đuối, cứ như con người bạo lực khi nãy không phải là mình.
Chi lườm con bạn 1 cái sắc lẻm, rồi lạnh nhạt nói với Hoàng:
– Em nói thế là sai, biết không? Dù cho Yến Nhi hay người khác thì cũng là vì cứu em nên bị thương. Em phải biết cám ơn người ta chứ! Không nhờ Yến Nhi bị nạn, có khi cả hai bên vẫn đánh nhau đến tận bây giờ đấy! Đừng tồn tại cái suy nghĩ vì Yến Nhi từng thích em nên gạt bỏ đi sự quan tâm và hi sinh của con bé!
Hoàng im lặng lắng nghe, bộ dạng như cậu học trò hối cải. Cậu biết chứ, biết rằng khi Yến Nhi ngã xuống, cậu đã nhận ra sự chân thành của cô. Những lời Hân và Chi nói đều đúng. Cậu vì thành kiến trước đây với Yến Nhi, nên tất cả những sự quan tâm của cô dành cho cậu, cậu đều coi đó là hiển nhiên, không hề để tâm đến cô.
Thấy Hoàng ra vẻ biết lỗi, Chi dịu giọng:
– Nếu đã hiểu thì ở lại chăm sóc Yến Nhi đi, từ nay đừng có thờ ơ với cô bé nữa! Chị có việc, phải đi trước!
Chi nắm tay Hân lôi một mạch ra cửa, để lại Hoàng ngẩn ngơ nhìn Yến Nhi còn nằm mê man bất động, ánh mắt lắng đọng những cảm xúc khó nói
Giải quyết xong vụ ồn ào, thêm 1 màn tường trình chi tiết cho thầy thể dục, bàn bạc hướng giải quyết, 5 giờ chiều, Hân mới được giải phóng ra khỏi căn phòng ngột ngạt, không khí căng thẳng của đội bóng. Lê chân về hướng ghế đá trong khuôn viên, hân thở dài cái thượt, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn mây.
Cô khá ngạc nhiên về sự can đảm của Yến Nhi. Hy sinh vì tình cảm, sẵn sàng làm mọi việc vì người mình yêu, dù cho tình cảm đó không được chấp nhận. Hân khâm phục Yến Nhi, càng quyết tâm hơn nhất định sẽ khiến Yến Nhi được hạnh phúc.
Đang nhìn trời miên man nghĩ lung tung, 1 bàn tay che tầm mắt của Hân. Hân cúi đầu, ngó sang người bên cạnh đã hồn nhiên ngồi xuống cạnh mình, vô tư bật nắp chai nước tăng lực, uống ừng ực, cứ như chỉ mình ta với lon (nước) ngồi đây.
– Có sao không? – Hân hỏi ngắn gọn, thừa biết người bên cạnh sẽ hiểu ý mình
– Không, có đứa nào động vào đâu! Nhi sao rồi? – Duy vứt lon nước đã cạn sạch trúng bóc vào thùng rác trước mặt, chậm rãi hỏi
– Không sao, nhưng có lẽ sẽ hạn chế vận động vài ngày! Cũng may, mai là kết thúc mùa giải rồi! – Hân thở dài
– Sao thế? – Duy quay sang hỏi- có chuyện gì sao? Thở dài nghiêm trọng vậy?
– Tôi có làm sai điều gì không nhỉ? Biết rằng Hoàng không thích Nhi, lại cố tình động viên, thúc giục con bé quyết tâm chinh phục bằng được. Nếu tôi khuyên Nhi bỏ cuộc, có lẽ….. -Hân lại thở dài, chán nản
– Bà hâm quá! Không có bà, Nhi sẽ vẫn theo đuổi Hoàng, thậm chí còn làm nhiều cách sai lầm hơn nữa! Bà nên thấy mình đã giúp Nhi rất nhiều chứ?
– Tôi chỉ nghĩ cho Nhi, còn suy nghĩ của Hoàng….tôi lại không đụng đến!
-…………………..- Duy chỉ biết im lặng mỗi khi cô bạn suy nghĩ bi quan.
Hơn ai hết, Duy hiểu một khi Hân đã thấy tội lỗi, tự vấn lương tâm, dù có nói thế nào cũng không ăn thua. Thậm chí còn có hậu quả là….
– Đơn phương khổ thế sao? – Hân lại bắt đầu triết lý, y như dự đoán của Duy
– Không hẳn! – Duy ngả người ra sau, tay duỗi thẳng ra thành ghế, nhìn từ sau cứ như…đang khoác vai Hân
– Là sao? – Hân khó hiểu hỏi lại
– Đôi khi….chỉ cần được dõi theo người mình thích, được nhìn thấy nụ cười của người ấy, được gặp người ấy đã là một niềm hạnh phúc rồi! Đâu phải ai cũng có can đảm dám đánh cược mối quan hệ đang tốt đẹp để nhận lấy kết quả có thể là lời từ chối, thậm chí còn làm hỏng mối quan hệ của hiện tại nữa!
– Nhưng…..nếu cứ không được đáp lại, không phải sẽ đau khổ sao? Nhìn thấy người ta vui vẻ bên người khác thì sao?
– Bà chưa nghe khái niệm này sao? hạnh phúc có lúc không phải là ở bên cạnh nhau, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, đó cũng đã là 1 niềm hạnh phúc rồi!
– Lắm hạnh phúc thế? – Hân nhăn nhó vặn lại – câu này ông chế hả? Chả hay chút nào, còn loạn từ ngữ, chỉ ông mới thế!
– Tôi đâu lãng mạn đến mức ấy! Có mà, nhưng không nhớ chi tiết! – Duy bật cười nhìn Hân, mới trầm tư đấy, giờ đã lại hạch sách cậu được rồi
– Nhưng này…. – Hân chồm tới, nhìn Duy ranh mãnh – Ông có kinh nghiệm ghê nha! Đơn phương ai hả???
– Ừ! – Duy thản nhiên gật đầu khiến Hân sửng sốt.
Trong trường hợp này phải chối bằng được chứ nhỉ?
– Ai thế? Duy đẹp trai tài năng ngời ngời cũng có người từ chối á? – Hân cười khanh khách, ánh mắt t