XtGem Forum catalog
Chia Ly Là Màu Tím

Chia Ly Là Màu Tím

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324325

Bình chọn: 9.00/10/432 lượt.

hía góc bàn. Nơi đặt một hộp quà choáng hết cả một góc, bà nói một câu tao nhã:

– Gia đình tôi có chút quà mọn gọi là ra mắt anh.

– Dạ, cám ơn chị.

– Vài tháng nữa coi vậy chứ nhanh lắm. Gì thì gì, chứ tôi cũng phải chuẩn bị đám cưới cháu cho chu đáo. Tôi nghĩ chắc anh cũng quan niệm như vậy.

– Dạ, dạ.

– Nên tôi định đợi cháu Minh đi Nhật về sẽ đến trình ngày làm lễ hỏi. Dạ, ý anh thế nào ạ?

– Dạ, chị tính sao cũng được.

Ông Trung trả lời như trong mợ Ông đang trong tâm trạng bấn loạn nên không thể chủ động nói bất cứ điều gì. Chỉ thụ động diễn cho đạt vai kịch mà bà Liên đã cố ý đặt ông vào. Cả bà Liên cũng vậy, cũng cố diễn cho xong vai của mình. Cuối cùng bà xin phép ra về.

Ông Trung và Phương Nghi tiễn mẹ con bà ra cổng. Buổi đến thăm xem như diễn ra tốt đẹp và hai bên đều có ấn tượng tốt về nhau. Khắc Minh và Phương Nghi sống trong tâm trạng lâng lâng hạnh phúc, cả hai đều cảm thấy sung sướng và có cảm giác cuộc hôn nhân của mình thật tuyệt vời, vượt lên trên cả những hạnh phúc bình thường khác. Không ai đọc được trong mắt ông Trung và bà Liên một nỗi lo khắc khoải mà chỉ có hai người thầm lặng chịu.

Khắc Minh đưa bà Liên về nhà rồi trở lại với Phương Nghị Bà đi lên phòng, ngồi trầm tư bên bàn thật lâu. Và suốt đêm bà không chợp mắt được. Dự đoán nỗi bất hạnh giáng xuống Khắc Minh và Phương Nghi làm bà rối bời và thấy đau khổ tuyệt vọng.

Không biết giờ này ông Trung nghĩ gì. Bà định đợi Khắc Minh vắng nhà sẽ gọi điện hẹn một cuộc gặp với ông.

Nhưng không đợi bà làm điều đó. Sáng hôm sau, khi Khắc Minh đi làm, ông Trung đã chủ động đến tìm bà.

Cả hai ngồi ở phòng khách, đối diện nhau, kín đáo quan sát nhau. Cuối cùng, bà Liên lên tiếng:

– Không ngờ cuối cùng cũng gặp ông, ông đổi tên từ lúc nào vậy?

Ông Trung phẩy tay:

– Lâu rồi, vì chuyện làm ăn phải làm vậy. Còn bà? Từ đó đến giờ bà sống ra sao? Kể chuyện của bà đi.

– Cuộc sống tôi tương đối bình lặng, không có gì để kể. Tôi có chồng, sau đó ông ấy chết và tôi nhận Khắc Minh về làm con. Tôi dồn hết tình thương vào nó để bù lại con bé đã mất, không ngờ cuối cùng nó lại cưới con ông.

– Tôi cũng không ngờ cuộc đời đưa đẩy như vậy.

– Tôi có nhiều chuyện muốn nói với ông. Còn ông tìm tôi chắc là ông cũng có chuyện?

Ông Trung nhìn bà như van nài:

– Sau này con Nghi sẽ về làm dâu nhà bà, tôi xin bà đừng kể gì với nó chuyện ngày xưa. Tôi không muốn nó thất vọng về cha mình.

Bà Liên cười châm biếm:

– Loại người như ông mà cũng sợ bị coi thường sao?

Ông Trung không trả lời, bà phẩy tay:

– Nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng đâu. Đây mới là điều quan trọng. Ông bình tĩnh nghe tôi nói, và suy nghĩ xem làm cách nào tránh tai họa cho con ông.

– Bà nói gì?

Bà Liên ngồi thẳng lên:

– Ông Thành, ông có biết Khắc Minh là con ai không? Con của ông Bảy Ngọc đó.

Thấy ông Trung ngồi lặng. Bà Liên nhìn ông, nửa căm ghét, nửa thương hại:

– Ông chưa quên ông Bảy Ngọc chứ?

– Tôi chưa quên. Nhưng tại sao bà lại nuôi nó?

– Vì lòng thương người thôi, lúc nhận nó làm con, tôi không hình dung được sẽ có ngày này. Nó hận ông suốt mười mấy năm và lúc nào cũng muốn trả thù. Ông định sẽ làm gì với nó đây?

– Trả thù tôi?

– Thế ông tưởng tội lỗi của ông đối với gia đình nó là nhẹ lắm sao? Ông tưởng nó quên được sao? Làm việc với nó ông biết tính tình nó ra sao rồi mà.

Bà thở hắt ra:

– Không bao giờ nó tha thứ cho ông đâu, dù ông là ba của con Nghi cũng vậy. Vì thù ông, nó sẽ không cưới con ông đâu. Tội nghiệp con bé, nó có tội gì đâu chứ. Cả thằng Minh cũng vậy, nó cũng sẽ đau khổ vì lẩn quẩn giữa ông và con Nghi.

Ông Trung gục mặt trong taỵ Trước mặt bà Liên, ông bỗng trở nên khiếp nhược, đau khổ, và sợ hãi sự trừng phạt tội lỗi của mình ngày xưa. Ông nói như hụt hơi:

– Tôi xin bà, bà đừng nói gì với thằng Minh cả. Tôi không sợ nó trả thù tôi. Nhưng còn con gái tôi. Phương Nghi nó còn khờ lắm, tôi không muốn con tôi khổ.

Bà Liên lạnh lùng:

– Ông nghĩ sao khi yêu cầu tôi làm vậy? Lòng tự trọng của ông để đâu? Tôi không ghét bỏ gì con Nghi, nhưng tôi là mẹ thằng Minh, làm sao tôi im lặng để cho nó vào gia đình kẻ thù của nó chứ.

– Tôi đã bị bà dồn vào đường cùng rồi. Tôi không giấu giếm gì nữa. Con Nghi là bé Loan đó, con gái bà đó. Bà có muốn giành nó về bà cũng được. Nhưng phải bảo vệ nó.

– Ông nói cái gì?

Bà Liên gần như hét lên. Sự thố lộ của ông làm bà rúng động tận tâm can.

– Con Nghi là con ai?

– Con của tôi và bà. Nó không chết như tôi đã nói, giờ thì tôi giao nó cho bà. Trong tình thế này chỉ có bà mới có thể cứu vãn hạnh phúc của nó. Tôi bây giờ hết thời rồi.

– Trời ơi! Con tôi còn sống. Tôi biết ngay mà. Hèn gì khi gặp nó lần đầu, tôi quyến luyến nó không dứt ra được. Trời ơi trời. Nó là con ruột của tôi.

Bà Liên lẩm bẩm, nước mắt tuôn ròng trên mặt. Sự xúc động làm bà như mất trí. Nhưng không phải vì đau khổ, mà vì quá sung sướng. Và bà khóc nức nở.

– Sao ông ác quá vậy, ông Thành? Ông cũng biết thương con thì tại sao ông không hiểu tôi còn thương nó hơn ông, vì tôi là mẹ mà, mà ông tàn nhẫn tới mức để mẹ con tôi mất nhau suốt m