XtGem Forum catalog
Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328225

Bình chọn: 9.5.00/10/822 lượt.

uyệt đang sáng lên rất rõ ràng, gió khẽ phất qua khiến ánh huỳnh quang mênh mông tụ tán, trận gió này cũng khiến lưng tôi rét lạnh.

Tôi nháy mắt mấy cái, rất muốn vươn tay đuổi đi cái lạnh lẽo phía sau lưng, lần này giả cười cũng cười quá mức sáng lạn đi, quá mức sởn gai ốc.

“Tôi…… à, ngẫu nhiên đi một lần cũng không sao.” Tôi cúi đầu bới cơm, khí thế dần dần yếu đi.

“Ngẫu nhiên đi một lần làm gì? Đi tìm chết?” Hắn ôn hòa cười nói.

Lời nói thật ác độc, tôi vẫn đang cố gắng bới cơm, có thể tôn trọng người một chút không vậy, nào có ai động một cái liền rủa người ta chết chứ, đã nói rồi, bản chất của thằng nhóc này vốn rất ác liệt mà.

Nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, tôi liền hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy dĩa ăn trong tay hắn cắm sâu đầu vào bàn rồi bị gẫy, hắn không sao cả ném đi, tôi lập tức khiếp sợ dâng dĩa ăn của mình lên, tôi dùng đũa là được rồi.

“Nơi đó không thích hợp với cô, không cần đợi ai đó tới tập kích, lấy trạng huống thân thể của cô bây giờ chỉ cần sốt cao một hồi là có thể mất mạng rồi.”

Nghe hắn nói, xác thực rất không thích hợp với trạch nữ như tôi, chỉ biết cản trở người khác, nếu chỉ là ngắm cảnh du lịch thì đương nhiên tôi sẽ không lựa chọn nơi đó, nhưng mộ địa Ám phải có nhà phiên dịch, tôi không có sự lựa chọn nào khác, những người khác cũng không có cách nào khác, chỉ có thể kiên trì.

“Tôi sẽ tận lực bảo vệ sức khỏe, đã đáp ứng Harris thì không thể lâm trận bỏ chạy.” Trừng mắt nhìn bát cơm, quả nhiên khi ăn cơm không thể nói chuyện, sẽ không tiêu hóa được.

Căn phòng lạnh lẽo một hồi.

Hắn đẩy ra ghế dựa đứng dậy, vươn tay vuốt tóc mái ra sau, kéo cúc trên cổ áo sơmi, động tác liên tiếp linh hoạt.

Tôi lăng lăng hỏi: “Sao vậy?” Trông hắn giống như muốn đi làm chuyện gì đó.

Hắn không chút để ý liếc tôi một cái, đồng tử mắt trở nên tối đen lạnh lẽo, sau đó giọng điệu đương nhiên đến mức không thể đương nhiên hơn “À, đi giết chết Harris, như vậy cô sẽ không phải thực hiện lời hứa.”

……

Cơn gió lướt qua đóa hoa nhỏ, tôi nghe thấy tiếng hoa nhỏ rơi xuống đất, thật là một hình ảnh ý thơ, đùa sao, cực ghét lạnh!

Vươn tay kéo lấy góc áo hắn, kéo chặt.

“Lance, kỳ thật tôi……” Tóc mái hơi dài che đậy đi tầm mắt, cố gắng tìm lý do, tôi nói nhỏ gần như lẩm bẩm “Kỳ thật là tôi muốn đi.”

Hắn trầm mặc “Muốn đi? Nơi đó có thứ cô muốn sao?” câu nghi vấn nhưng giọng điệu trần thuật.

“Chỉ là tôi muốn đi.” Tôi rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút ủ rũ, nhìn trông mong khẩn cầu.

Tôi muốn đi mới có quỷ, đi làm gì? Vướng chân sau của mọi người? Nhưng đã đáp ứng Harris rồi, cho nên một ít khó khăn tất yếu phải cố gắng vượt qua, tỷ như nên làm thế nào để thuyết phục thằng nhóc cáu kỉnh trước mặt, một chút cũng không dễ làm đâu.

“Được không, cho tôi đi.” Tiếp tục trông mong nhìn nhìn hắn, trong tay dùng chút lực túm túm góc áo hắn, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu cực ngọt

Có thể giả bộ đáng thương đến mức nào liền giả bộ đến mức đó, được rồi, kỳ thật sau gáy tôi đã nổi da gà hết lên rồi, bạn cho là dễ học cách giả bộ cô bé một mười lăm tuổi làm nũng lắm sao? Hơn nữa đối tượng làm nũng lại là một thằng nhóc vị thành niên. Nhưng lại phát hiện ra, hắn đối với kiểu làm nũng này không có cách, cho nên phương pháp này chưa bao giờ vô dụng.

Hắn nhìn tôi một hồi, ánh mắt có vài giây tan rã, không biết thần trí lại bơi đi đâu, sau đó không nhẹ không nặng “à” một tiếng.

Xin hỏi “à” là ý gì, nhìn tôi giống như đang trông mong nhưng kì thực là đang dại ra tiếp tục nhìn hắn.

“Muốn đi thì đi đi.” Hắn vươn tay xoa xoa đầu tôi nói, thần thái dịu dàng, sau đó quay lại chỗ ngồi, cầm lấy dĩa ăn của tôi tiếp tục bữa cơm chiều.

Tôi ngẩn người, thế là xong? Thằng nhóc này…… không lẽ không có lực miễn dịch khi người khác làm nũng, hay là cho tới bây giờ chưa ai làm nũng với hắn cho nên mới hoàn toàn không có sức chống cự?

Đột nhiên rất muốn cười, buồn cười chết mất, cái tên tính cách tối tăm như vậy lại có một mặt đáng yêu như thế, cười chết tôi mất.

Nếu tôi hiện tại cười ra tiếng thì nhất định hắn sẽ bóp chết tôi, tôi tin chắc chắn.

“Đúng rồi, đi Meteorcity tôi nên mang theo cái gì đây, những thứ cần cho dã ngoại như lều trại, đèn pin, hộp thuốc gia đình?” Tôi lúc này mới nhớ ra nên chuẩn bị các thứ đồ cần mang theo.

“Lều trại?” Trong giọng nói của hắn có chút quái dị, sau đó lại không sao cả nói: “Cô không cần mang thứ gì.”

“Không cần sao?” Nói thế nào thì cũng là đi xa nhà, sao có thể không mang theo thứ gì.

“À.” Hắn nhẹ giọng cười, kiểu cười mang chút hả hê của trò đùa dai “Đúng vậy, cô chỉ cần mang theo tôi là đủ rồi.”

…… Sau đó, hành trình đi xa bắt đầu, kỳ thật không tính xa, ít nhất lấy lộ trình mà nói. (Toji: nó là hàng xóm thì xa cái gì =)))))) )

Tôi chưa bao giờ biết ở đằng sau phố Bối Bối còn có một con đường nhỏ, chính xác mà nói là nơi phố số 13 và phố Bối Bối giao nhau có thể đi đến biên giới Esme.

Trên biên giới là cái gì? Là sa mạc yên lặng dưới ánh trăng, trên trời và dưới đất có chút không hợp nhau.

Thành phố Esme xinh đẹp ở đằng sau phố Bối Bối và phố số 13, dưới ngọn đèn