
sở được, đáng tiếc thân thể tôi đặc thù, không xoay sở nổi, không ngất đã là tốt lắm rồi.
Sau khi hạ tàu bay là ngồi xe lửa cả một ngày, tôi chỉ có thể tái mặt ôm bình nước lọc ngồi trong xe, bụng đầy oán niệm với cái thằng nhóc nhàn nhã đang cầm sách đọc kia. Sao cậu lại không say xe chứ, cậu mà chóng mặt đau đầu thì cũng không làm người bị cậu ép buộc là tôi phải thất vọng đâu.
Hắn lại không biết xấu hổ mà còn tò mò nói với tôi “Xem ra chứng say xe sẽ tạo ra gánh nặng cho cơ thể người, thoạt nhìn rất khó chịu thì phải.”
Muốn hắn học được cảm động thì dù có học cả đời cũng không có khả năng, muốn hắn suy nghĩ vì người khác, có vẻ như cũng chỉ nằm mơ mà thôi.
Bản đồ tôi mua là kiểu sách du lịch, về quốc gia Bashkortostan, kỳ thật tôi không hề có ấn tượng gì, nếu không phải tôi giở đến danh sách đề cử các thắng cảnh đặc sắc nhìn thấy mẩu tin đăng nhờ về núi Kukuroo, thì tôi thật sự không có một chút ấn tượng.
Ai bảo Bashkortostan là quốc gia mà người bình thường cũng có thể vào ngắm cảnh chứ, cho nên đất nước này rất nổi tiếng trên đại lục này. Tôi chỉ là có thói quen chú ý cẩn thận ngẫm nghĩ một vài nơi có phong cảnh đẹp, không cẩn thận lại nhớ ra hình ảnh cả nhà Zoldyck.
May mà mẩu tin đăng nhờ này chỉ là điểm qua đường, tôi còn tưởng là băng Ryodan thành quần kết đội muốn đi tìm nhà Killua gây sự, xem ra Chrollo còn chưa bị cửa kẹp hỏng đầu óc. Tôi liên tưởng như vậy chỉ thuần túy là di chứng đọc truyện tranh thôi, hiện tại băng Ryodan và Zoldyck không hề có tí ti quan hệ.
Nhưng nơibăng Ryodan tụ tập này cũng khiến tôi cực kỳ rối rắm. Ngẩng đầu một cái, ‘quái vật lớn’ cao gần một ngàn thước là dấu hiệu bắt mắt nhất ở thành phố này, dù bạn đi đến đâu, nghiêng mặt một cái cũng có thể nhìn thấy.
Đấu trường Trên Không, tòa nhà cao thứ tư thế giới mang phong cách nghệ thuật khá kỳ dị, sừng sững cao chót vót chọc trời.
Tòa nhà có kiến trúc đặc sắc như vậy, nếu ở Esme thì đã sớm bị các nhà kiến trúc Esme đập phá sạch sẽ rồi, các nhà kiến trúc sư Esme và bộ tuyên truyền hình tượng thành phố rất cuồng nhiệt với hoa, chắc chắn bọn họ sẽ không cho phép những thứ phái ‘trừu tượng’ như thế phá hỏng sự hài hòa của thành phố hoa.
Tôi xách túi to càng đi càng chậm, phía trước chính là đấu trường Trên Không, đường đi to lớn bằng phẳng. Dù thần kinh tôi ngốc ngếch đến mức nào đi nữa thì cũng biết rằng người bình thường làm sao có thể đâm đầu vào đây, người biết suy ngẫm đều hiểu trong thành phố tràn ngập xa lạ và sắc thái dữ dằn này, hệ số an toàn của các ngõ nhỏ và đường vòng đều lao thẳng về số không.
Cho nên nhất định phải đi đường lớn, chân tôi rốt cục trầm trọng đến mức không thể đi tiếp, yên lặng nhìn mặt trời đỏ rực đang lặn đằng sau đấu trường Trên Không, bước chân trầm trọng lại chậm rãi lui ra sau vài bước. Dừng lại, chống một tay lên cây cột điện ven đường, khóc không ra nước mắt, vô lực cắn cắn môi dưới hỏi: “Xin hỏi anh có sao không, có cần tôi gọi điện thoại gọi xe cứu thương không?”
Hoàn toàn không thể khống chế chính mình, rất nhiều lần cảnh báo cho chính mình rằng hãy làm như không thấy đi, đây đâu phải Esme, Majo cũng không ở đây, càng không có các tiểu đội chấp pháp tuần tra, cứ thế này thì sớm hay muộn sẽ chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng người anh em kia lại nằm bên lề đường, gương mặt đầy máu nhưng lại không hề hé răng kêu rên, cả người rách tung toé giống như là hiện trường tai nạn xe cộ. Trông thảm như vậy, dù tôi trái lương tâm thôi miên mình rằng chẳng qua anh ta là nghệ sĩ đầu đường cũng khó. Nguyên nhân thực sự khiến tôi dừng bước là nơi này không phải là đường lớn sao, nhiều người đi qua như vậy sao có thể không nhìn thấy chứ.
Không kêu rên là tại ngất xỉu rồi sao? Tôi lấy tiền xu ra, hết nhìn đông tới nhìn tây bắt đầu tìm buồng điện thoại, số điện thoại bệnh viện nơi này đã sớm được tôi ghi nhớ trong đầu để phòng bị bất cứ tình huống nào.
Đôi khi, tôi cảm thấy hành động này đã biến thành phản xạ thành chứng bệnh rồi, dù có bị dây thừng trói chặt quanh thân, dù chết tôi cũng xen vào.
Tôi đến gần mấy bước tính kéo hắn ra xa đường cái một chút, kẻo bị xe đi qua đụng phải, bỗng người trẻ tuổi cả đầu dính máu đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt thâm sâu rất tỉnh táo. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, hắn vươn ngón tay rõ ràng đã gãy xương kia lên dụi dụi mắt, ngáp một cái thật to.
Sau đó rất thoải mái đứng lên, tôi dại ra nhìn hắn, trong tay còn cầm mấy đồng tiền xu.
Máu kia…… là mốt thời trang mới của nghệ sĩ đầu đường à?
Người trẻ tuổi cứ thế bước về phía đấu trường Trên Không, còn lấy tay kéo da mặt mình làm một cái mặt quỷ “Mẹ nó, ông đây sớm hay muộn cũng sẽ là chủ tầng.”
Tôi không nói gì nhìn hắn, có lẽ người qua đường luôn đúng, chạy nhảy hoạt bát như vậy hẳn là không cần xe cứu thương.
Hắn nhe răng trợn mắt quay đầu hừ lạnh với tôi “Nhìn cái gì chứ, muốn cướp sao!”
Tôi xấu hổ lui ra sau hai bước “À…… không sao.” không sao là tốt rồi.
Để tiền xu trở lại túi, xách túi cơm chiều, tôi tiều tụy tránh đi, hình như tôi già đi thật rồi, tôi và thế giới này đã sớm chệch đườn