
người cúi đầu tiếp tục cúi đầu, người liếc nhìn tiếp tục liếc nhìn. Cuối cùng Phinks không nhịn được hạ giọng nói: “Này, nữ kia không giống như đang rất vui vẻ.”
Gân xanh trên trán Nobunaga biến thành mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn vừa tra đao vào vỏ đao vừamở miệng nói: “Phụ nữ mà, luôn tim nói một đằng, miệng nói một nẻo.”
Băng! Sợi dây màu đỏ trong tay Machi lập tức đứt tung, trên gương mặt còn khá tròn trĩnh của trẻ con lập tức hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, chậm rãi gấp khúc mười ngón linh hoạt “Nobunaga, trước khi anh nhập bang đã làm hoạt động Biệt Tam Xà đúng không, ngay cả cái miệng bức bách con gái cũng giống nhau như đúc.”
Đối với loại chuyện này, cô gái mười bốn, mười lăm tuổi luôn đặc biệt mẫn cảm, bất kể cô ấy có đến từ Meteorcity hay không.
“Ai làm cái loại hoạt động hạ lưu này chứ! Dù tôi có lưu lạc đến mức đi mua bán bộ phận cơ thể người cũng không bao giờ đi mua bán người sống!” Nobunaga nghiến răng nanh kẽo kẹt phản bác, nếu không phải không khí bây giờ rất áp lực thì hắn đã sớm huy đao nhảy dựng lên.
“Ai mà biết, hừ, rõ ràng là cô ta không muốn còn gì?” Có vẻ như Machi muốn gây xung đột với hắn, hai tay khoanh ngực dựa vào tường, nhếch môi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía kẻ đang ngồi giữa cửa uy hiếp không cho ai đi ra.
“Làm sao cô biết cô ta không muốn chứ, có khi trong lòng cô ta……” Nobunaga bỗng im bặt, khóe miệng hạ xuống rõ ràng.
Sau cửa phòng, giọng nói phản kháng kịch liệt của Con Chuột Nhỏ vang lên “Chrollo! Đồ ngốc kia! Tôi nói tôi không cho phép cơ mà! Cậu bịđiếc sao! Con trai bắt buộc con gái là ác nhất! Không cho phép cậu xé áo ngủ của tôi! Nó là của khách sạn! Cứu mạng với!!!”
Ngay cả cứu mạng cũng hét lên rồi.
“Ừm… Nobunaga, có khi trong lòng cô ta cũng là không muốn.” Thấy vậy, ngay cả Shalnark cũng không biết làm gì, hình như băng Ryodan bọn họ chưa từng xuất hiện loại chuyện này.
Hơn nữa, lại là bang chủ của họ tự mình động thủ, nhưng bang chủ mà quyết định làm chuyện gì thì không ai ngăn cản nổi.
“Miru…… Ngoan, tôi thấy cô vẫn không nên lộn xộn thì tốt hơn, khả năng lành lại của thân thể cô chậm hơn so với người bình thường, nếu bị gãy xương thì rất phiền toái.” khuyên bảo cực kỳ dịu dàng có thành ý.
“Cậu muốn tôi đừng cửđộng thì đừng sờ loạn nữa! Tên ngu ngốc kia!” Con Chuột Nhỏ nói rất to, dễ dàng xuyên thấu qua cửa phòng mỏng manh.
Quả thật, lúc này mà bang chủ còn muốn người ta không cử động thì thật vô lý, trên cơ bản, ngoài người chết ra, không có ai là không cửđộng.
Vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn biển, Pakun không nói một tiếng nào, không biết đang suy nghĩ gì, cô đột nhiên nghe thấy tiếng đệm trong phòng bị xé toạch, xem ra là vì phòng ngừa con mồi quá giãy dụa, bị thương nên phải buộc chặt con mồi lại.
Cô hơi nhíu mi, đôi mắt lạnh như băng, bởi vì lúc bang chủ xé đệm, giọng nói không lớn không nhỏ của hắn truyền ra, là giọng điệu mệnh lệnh, hắn chỉ gọi một tiếng “Pakunoda.”
Mọi người lập tức hiểu ý của mệnh lệnh này, Phinks vô tư nhún vai cười cười, đi về phíacửa ra.
Pakun lập tức đi theo ra ngoài, cô nói với những người còn lại ởđại sảnh: “Đi thôi.” Xem ra cuộc nói chuyện của bọn họđã quấy rầy đến người trong phòng.
Feitan thuận tay ném cái tay cầm trò chơi ra sau lưng, vùi nửa đầu dưới vào áo trầm mặc đi ra ngoài, trong mắt mang vẻbình tĩnh thâm sâu khiến cho người ta nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Shalnark một tay tiếp được di động, có chút tò mò nhìn cửa phòng đột ngột an tĩnh, sau đó cười tủm tỉm nhanh chóng lấy một hộp kem lớn trong tủ lạnh rồi đi ra ngoài.
Machi đứng ở cạnh cửa, trừng mắt nhìn Nobunaga đang ngồi dưới đất, Nobunaga treo đao ở eo lưng tỏ vẻ ‘lợn chết không sợ nước sôi’ cuối cùng cũng đứng lên.
Khi đi qua Machi, Nobunaga lại khôi phục vẻ lười biếng, hắn cúi mí mắt nhìn đằng trước tùy ý nói: “Có cái gì mà phải tức, lần sau trở về Meteorcity, ông đây thiêu toàn bộ Biệt Tam Xà kia chẳng phải là được rồi sao, chuyện trước kia không thể thay đổi được, so với tức giận, không bằng đi báo thù cho xong.”
“Liên quan gì đến anh, chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết.” Machi cúi đầu khiến cho mái tóc màu tím che đi hắc ám căm hận trong mắt.
Nobunaga vốn đang muốn nói gì đó, nhưng sau cửa phòng, sau đoạn im lặng thật dài đột nhiên bạo phát.
Con Chuột Nhỏ tựa hồ tức giận gì đó, rống giận rất to “Chrollo Lucifer! Tên chết tiệt kia! Đau chếtđi được! Rốt cuộc cậu có được hay không!”
Giờ khắc này, hết thảy ngôn ngữ đều nghẹn lại, hai người đứng ở cạnh cửa và cả các vị con nhện ở hành lang chưa kịpđóng cửa lại, đều có một giây hóa đá.
Không còn hưng trí nói chuyện phiếm, hai người không chút do dự bước ra khỏi phòng khách, lập tức đóng sầm cửa, bởi vì bên ngoài có thiết bị cách âm rất tốt, cho nên dù bên trong xảy ra cái gì, mọi người đều có thể coi như không xảy ra.
Mọi người thói quen hoặc đứng hoặc ngồi hoặc nằm, chiếm hết cả hành lang, mọi khe hở đều biến thành cạm bẫy. Bây giờđã khoảng mười điểm tối, thính lực sâu sắc của bọn họ có thể rõ ràng nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ bên ngoài khách sạn. Trên hành lang, ngọn đèn ấm áp trong trẻo,