Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211540

Bình chọn: 9.00/10/1154 lượt.

đám con nhện đứng dưới ngọn đèn, không khí nặng nề dị thường.

Sự nặng nề này, là cực kỳ quỷ dị.

Không biết qua bao lâu, Feitan hơi nâng đôi mắt híp lên, hắn nghe thấy chỗ rẽ đằng xa có người đang chậm rãi đến gần.

Chỉ chốc lát sau, một người bán hàng mặc đồng phục của khách sạn Kaluci đẩy toa ăn xuất hiện, ung dung mỉm cười lễ phép, một bên tai cài ống nghe điện thoại có hình dán hoa nhỏ.

Đám con nhện trên hành lang lừ mắt, lạnh lùng nhìn người bán hàng xuất hiện rất không đúng lúc kia, âm lãnh lấn át cả sự ấm áp của ngọn đèn, một luồng gió âm u không biết từ đâu mà đến lạnh lẽo thổi qua.

Người bán hàng cứng ngắc vài giây, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, anh ta bị cái đám vô lễ tùy ý chiếm cứ hành lang công cộng khách sạn đang tỏa ra khí tràng “Bọn này bất lương, bọn này rất bất lương, bọn này siêu cấp bất lương” mạnh mẽ ép tới mức hít thở không thông.

Sắc mặt người bán hàng tái nhợt, chậm rãi đẩy toa ăn, từng bước một lùi ra sau, biến mất ở chỗ rẽ.

Mọi người trong hành lang lại không tiếng động, Machi nghĩ nghĩ mới mở miệng đánh vỡ trầm mặc, không quá khẳng định “Tôi cứ cảm thấy tên nhân viên phục vụ kia không bình thường.” Thuần túy chỉ là giác quan thứ sáu.

“Cần giết không?” đáy mắt Feitan hiện ra một tia máu lạnh.

“Nếu ngày mai còn gặp hắn thì động thủ vậy, dù sao chúng ta cũng không phiền khi thêm mấy con sâu nữa đâu, dù là đến từ Meteorcity hay là Esme.” Nobunaga cười lạnh một tiếng.

Người bán hàng đẩy toa ăn, lúc chuyển sang một góc tường, đột nhiên dừng lại, lại mỉm cười lễ phép kiểu ‘khách hàng là thượng đế’ lên gương mặt, hơi tùy tiện khoanh hai tay vịn lên vành toa xe, lẩm bẩm “Nhân viên phục vụ cũng không dễ làm đâu, lúc nào cũng có thể bị gặp phải quái thú lớn.”

Khom người rút ra một quyển giấy các-tông cứng có chân gấp ở tầng dưới xe toa ăn, mở ba chân của nó ra, đặt xuống chỗ rẽ, trên bảng viết “Bên trong đang tu sửa, mời quý khách dừng lại.”

Anh ta không quá vừa lòng nhìn một hồi, sau đó vươn tay lấy bút mực ở túi quần sau, xé trang kia đi, rồi viết ngoáy lên trang giấy mới “Phía trước có một đám quái thú cấp S, mọi người mau chóng đi đường khác!!!”

Vừa lòng nhìn dòng chữ ‘xinh đẹp’ của mình, xoay bút ở đầu ngón tay vài vòng rồi bỗng biến mất. Sau đó anh ta đẩy toa ăn không nhanh không chậm đi về phía phòng bếp.

Thủy triều nhờ mặt trăng mà có, cho nên ngày đêm đều có thể nghe thấy tiếng thủy triều lên thuỷ triều xuống vang lên như âm nhạc. Trong hành lang, không khí nặng nề yên lặng chỉ nghe thấy tiếng thủy triều, bỗng bị một chủ đề là lạ chen ngang.

Nobunaga mở đôi mắt buồn ngủ, nhưng nghiêm túc lầm bầm “Này, tôi nhớ rõ bang chủ trước kia hẳn là không có kinh nghiệm về phương diện đó mới đúng, bang chủ thích sạch sẽđến mức nghiêm trọng, rất khó tiếp xúc với cơ thể người sống, cho nên…… bang chủ có được hay không thế.”

Không nói gì, không nói gì, nhàm chán,… xấu hổ không cách nào hình dung….

“Loại chuyện này, là nam thì hẳn là đều được mới đúng.” tuy rằng Phinks rất muốn giả bộ lãnh khốc, nhưng loại đề tài này có vẻ quá mức…

“Tôi nghĩ vấn đề không phải ở chỗ được hay không, ở phương diện này hình như phụ nữ rất yếu ớt, nếu không khống chế được sức mạnh thì sẽ chết người, liệu Con Chuột Nhỏ có bị bang chủ giết chết hay không đây.” Shalnark liếm liếm thìa, hắn ăn kem xong rồi, cho nên không có chuyện gì làm.

“Cái nữ kia, một mảnh thủy tinh bé tí cũng có thể đè chết cô ta, tôi không nghĩ ra còn có cái gì không giết nổi cô ta cả.” Phinks cứ nghĩđến một mảnh thủy tinh nhỏ như viên đậu tương cũng có thể giết chết cô ta, liền cảm thấy thế giới này đang không ngừng khiêu chiến giới hạn chịu đựng của hắn.

Feitan miễn cưỡng giương mắt nhìn cái ổ tên nhàm chán kia, sau đó cúi đầu, để mặc tóc mái màu xanh so le không đồng đều che khuất hơn nửa ngọn đèn, hắc ám có thể cho hắn nhiều sự thả lỏng nhất.

“Nói cũng phải, có khi nào ngày mai cái nữ kia đã chết mất rồi không.” Nobunaga sờ sờ cằm, cảm thấy rất có khả năng.

“Hừ.” Machi đứng ở cạnh tường, cười khinh bỉ “Trong đầu bọn đàn ông mấy người chỉ có mấy thứ đó thôi sao? Bang chủ căn bản không làm cái thứ mà mấy người nghĩ.”

Lần này, hành lang trầm mặc đặc biệt dài, sau đó, giọng nói hơi ngây thơ của Shalnark vang lên “Nếu không phải làm chuyện ấy, vậy thì giờ bang chủ đang làm cái gì?”

Đối với lời nói của Machi, không ai có dị nghị gì, dù sao giác quan thứ sáu của Machi luôn luôn rất chuẩn.

“Làm sao mà tôi biết, anh muốn biết thì đi mà mở cửa vào xem, đương nhiên chỉ cần anh xác định bang chủ không ngại.” Machi hơi quay người đi, phát hiện mình rốt cuộc không chịu nổi đám ngu ngốc này.

Đương nhiên, không có ai thật sự ngu ngốc đi mở cửa.

Pakun ở bên cạnh, rốt cục nhịn không được thầm thở dài một hơi, cô vươn tay ôm trán, bang chủ, băng Ryodan gần đây thật sự rất nhàn.

Người bán hàng sờ sờ mặt mình, điều chỉnh tốt tiết tấu bước chân đi về phía đại sảnh trước khách sạn, lúc đi qua quầy lễ tân, anh vung tay lên, dùng tốc độ dù nhìn chằm chằm cũng không thể phát hiện ra, lấy đi một đóa hoa Hoàng Quỳ vàng nhạt.

Lúc đi


XtGem Forum catalog