
đến chỗ không có người, đầu ngón tay anh chợt lóe, đóa hoa Hoàng Quỳ xinh đẹp kia bỗng xuất hiện, đưa đóa hoa đến bên miệng khẽ hôn một chút “Hoa Esme, chúc mình may mắn nhé.” Những người con của Esme đều nhiệt tình yêu thương mỗi một đóa hoa tươi nở rộ của quê mình.
Thả hoa vào trong túi quần, đi vào phòng thay đồ dành cho người bán hàng, người bán hàng lấy điện thoại ra gọi “Tiền bối à, cháu là Miroku, đúng vậy, hiện tại bọn họ ở khách sạn Kaluci. Công việc kiếm thêm thu nhập này thật đúng là không dễ kiếm, hẳn là bọn họđã phát hiện ra cháu không bình thường, nếu không cẩn thận bị bọn họ giết thì tiền bối phải đưa cháu về Esme mới được, hi vọng sống duy nhất của cháu chỉ có ở Esme thôi. Được, tiền bối, mạng của cô Miru bây giờ ở trên tay bang chủ băng Ryodan, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
Người bán hàng vừa nói chuyện điện thoại vừa cởi đồng phục khách sạn “Cháu sẽ đi theo, nhưng cháu không bám dính ở phía sau bọn chúng đâu, ha ha, chẳng phải bác vẫn nói cháu là tên nhàn hạ nhất trong đội chấp pháp sao? Chỉ cần cháu phỏng đoán ra cái tên Chrollo Lucifer kia định đi đâu, thì tới đó trước bọn chúng chẳng phải là được rồi sao. Tiền bối chỉ cần có thể lấy được tiền riêng từ trong tay vợ của tiền bối là được, cháu không nghĩ là ngay cả tiền trợ cấp của cháu, bác lại không trả được.”
Vội vàng đưađiện thoại di động ra khỏi tai, một tiếng “Cút!!!” trong di động cũng thật vang.
Người bán hàng le lưỡi, ném điện thoại di động vào trong túi, đã thay xong trang phục đơn giản. Anh đi đến phía sau cửa, nơi đó có một người bán hàng mặc đồng phục đang im lặng ngồi, chính xác mà nói là đang bị hôn mê.
“Vất vả quá, nhân viên phục vụđúng là nghề nghiệp không dễ dàng.” Ném đồng phục lên người bị hôn mê, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ gáy người nọ, một cây kim dài nhỏ bị rút ra.
Miroku cười nói: “Bởi vì gặp phải một quái thú lớn không có ý tốt như tôi.”
Miroku tươi cười nhàn nhạt, cho ống nghe điện thoại vào lỗ tai, tay nhanh nhẹn xẹt qua mặt mình, gương mặt thanh tú của thiếu niên xuất hiện. Sau đó vừa đi ra ngoài vừa hát theo máy điện thoại “Hai con gấu nhỏ đi trên đường ơi, nói cho các bạn, chúng tôi nhiệt tình hiếu khách, có tâm linh xinh đẹp giống nhưhoa……”
Trong điện thoại của anh ta vĩnh viễn chỉ có một ca khúc này, bật đi bật lại hàng trăm lần.
Đấu trường trên không, tòa nhà cao thứ tưthế giới mang phong cách nghệ thuật khá kỳ dị, sừng sững cao chót vót chọc trời.
Chương 114: Cảm Ơn Nhé, Quả Táo Của Cô
Nhiệt độ không khí rõ ràng tăng lên, ánh mặt trời nơi này nóng rực, nóng gay gắt, không có sự dễchịu nhưở Esme.
Tôi mặc áo Ghilê với áo tay dài mỏng manh bên trong, nhiệt độ cơ thể tôi luôn luôn thấp hơn người bình thường nên luôn phải mặc ấm, cho dù đến mùa hè cũng tận lực không mặc áo ngắn tay.
Đẩy nhẹ vành mũ lưỡi trai màu đen trên đầu lên, cả bầu trời mang màu sắc lửa đỏ diễm lệ, ráng đỏ đồ sộ. Đáng tiếc nơi này người đến người đi vội vàng, rất ít người dừng chân lại ngẩng đầu nhìn một lần.
Tôi gập bản đồ lại rồi bỏ vào trong balo vải kéo khoá một nửa, có chút mất hứng nhìn về phía cách đó không xa, một bảng điện tử quảng cáo mua bán sản phẩm, đám người cuồng nhiệt tụ đầy ngoài cửa hàng, nhiều người kích động cầm đống vé trong tay lớn tiếng rống lên “Nào nào nào! Hơn một trăm tầng! Vé xem tầng nào cũng có! Đừng chen! Giá khá cao đấy!”
Đúng là một thành phố náo nhiệt lại hỗn loạn, ở Esme, cho dù đến con phố Lệ Đại Đạo phồn hoa nhất, nhịp sống cũng không bao giờhỗn loạn thế này. Tôi nhìn những tòa nhà so le không đồng đều bốn phía, nơi này phần lớn đều là tòa nhà cao hơn mấy chục tầng, có lượng dòng người rất lớn đi lại, có các loại cửa hàng, có đủ tộc người đến từ các nơi trên thế giới, đáng tiếc là không có thực vật, không có phong cảnh thiên nhiên tươi tốt.
“Thật không quá quen, ở thành phố này, thật sự không thoải mái nổi. Không biết Mân Côi ở nhà có phải đã đến thời kì héo rồi hay không, nhất định thợ sửa chữa sẽ chạy đến nhà tự động giúp tôi tu sửa cửa sổ bị vỡ, Harris, cháu không tìm bác uống trà, bác có thấy tịch mịch không? Thật là, bị bắt đi du lịch thế này thì thật không thể cảm thấy nhàn nhã nổi mà.” Tôi từ ven đường đứng lên, phủi phủi bụi trên đùi.
Lấy một viên kẹo trong túi quần ra ngậm, khom người nhấc túi thức ăn nấu cơm chiều lên, sau đó chậm rì rì đi xuyên qua đám đông vội vã, tiếp tục đi về phía mục đích của tôi.
Bất luận thế nào, tốc độ bước châncủa tôi vĩnh viễn có thể dừng lại bất cứ lúc nào, cuộc sống chầm chậm mới có được sự thả lỏng nhất.
Nửa tháng trước, chuyện buổi tối hôm ấyở khách sạn Kaluci khiến tôi phát điên kinh hồn cả đêm, ngày hôm sau, băng Ryodan lại tách ra, những người đi theo Chrollo chỉ còn lại có Feitan và Pakun. Đương nhiên một vật cản trở là tôi vẫn bị bang chủ bốc đồng của con nhện bắt đi dưới ánh mắt quỷ dị của bọn họ.
Tôi cũng không vui, phiền toái các cậu trừng bang chủ các cậu một chút đi.
Ba ngày ba đêm trên tàu bay sống như ác mộng vậy, người bình thường bị chứng say xe tra tấn thời gian dài như thế, dù nghiêm trọng đến mức nào thì cũng có thể xoay