
hôn tháng trước.” Lịch Xuyên giới thiệu từng người với tôi “Anh có gửi quà, đáng tiếc bỏ lỡ hôn lễ.”
Anh giới thiệu tôi với bọn họ, tôi bắt tay với từng người, dùng tiếng Anh chúc họ tân hôn vui vẻ.
“Hai người không biết tiếng anh, vừa rồi hỏi anh xem em có phải là em họ anh không. Hồi trước anh hay mang Colette tới đây ăn kem.”
Ngất xỉu. Chẳng lẽ nhìn tôi nhỏ lắm à?
Không biết Lịch Xuyên nói gì, nghe giới thiệu xong, hai người đó dùng một ánh mắt vừa ngọt ngào lại vừa cảm động nhìn tôi. Lúc nói chuyện, Lịch Xuyên vẫn vòng tay qua ôm eo tôi, tự nhiên toát ra thái độ thân mật. Để cho tôi hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, anh nhẹ nhàng dịch mỗi câu tiếng Đức họ nói thành tiếng Anh, lại dịch câu tiếng Đức của chính mình thành tiếng Trung. Ba loại ngôn ngữ lần lượt toát ra từ lưỡi anh, lại không hề lẫn lộn với nhau.
“Bọn họ hỏi em, có muốn đi uống một ly không? Không uống bia, uống Apfelschorle cũng được. Apfelschorle là một loại nước táo có ga.”
Tôi nhỏ giọng nói : “Lịch Xuyên, anh không uống rượu được. Trong quán bar có nhiều người, anh đừng đi.”
Lịch Xuyên gật đầu, lén lút nói : “Người có bệnh tiện ở chỗ đó, từ chối cái gì cũng dễ dàng. Anh nói cho họ anh không uống rượu được, em vẫn còn bị lệch giờ. Cần nghỉ ngơi.”
Anh nói một tràng tiếng Đức, lần lượt ôm hai người kia, bọn họ lưu luyến bỏ đi.
Tôi hỏi Lịch Xuyên : “Sao tiếng Đức của anh lưu loát vậy? Giống hệt tiếng Pháp?”
“Anh cũng không phải Hitler. Hơn nữa, tiếng Đức cũng không khó nghe lắm nha.”
Anh tự nhiên ôm tôi như cũ, tiếp tục chậm rãi đi bên bờ hồ.
Tôi theo sát anh, cảm giác có chút không thực.
Chà – tôi và Lịch Xuyên, đã bao nhiêu năm rồi chưa đi trên đường như một đôi tình nhân?
Một đàn thiên nga và vịt hoang đang bơi trên mặt hồ yên tĩnh.
Chúng tôi đứng dưới một bóng cây đại thụ tâm sự. Một cơn gió thổi tới, hơi lạnh, tôi nhịn không được hắt xì một cái. Lịch Xuyên liền đi tới, áp sát người lại, một cánh tay chống lên thân cây, chắn gió cho tôi.
“Lạnh không?”
“Không lạnh.”
“Đi ra chỗ có nắng đi, ấm áp hơn một chút.” Anh nói.
“Đợi em ăn kem xong đã.”
Anh cười nhẹ nhàng : “Xem em kìa, ăn sao mặt đen thui luôn rồi.
“Hả?” tôi hoảng hồn “Mới nãy cũng như vậy à? Trước mặt bạn anh?”
“Ừ. Nếu không làm sao người ta lại hỏi anh có phải em họ anh không được?”
Xấu hổ quá nha. Tôi cúi đầu tìm khăn giấy trong túi, một tờ cũng không có.
“Để anh.” Anh nói.
Chưa kịp biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị người nào đó cầm mặt, liếm sạch sẽ kem dính trên mặt.
“Hết chưa?” xấu hổ muốn chết, tim đập thình thịch.
“Còn chỗ này nữa.”
Mút đầu ngón tay tôi, từng ngón từng ngón một.
“Làm gì vậy, ban ngày ban mặt.”
“Sau này ăn kem nữa không?”
“Ăn nha. Chuyên môn chọn lúc ở cạnh anh để ăn. Há há.”
Chương 44
Lịch Xuyên mua cho tôi một chiếc bánh ngọt, cùng tôi dựa lên lan can ven hồ, nhìn tôi bẻ từng miếng bánh cho vịt ăn.
Đứng với tôi được một lúc thì anh chỉ chỉ chiếc ghế dài dưới bóng cây, nói : “Em từ từ cho tụi nó ăn tiếp đi, anh qua kia ngồi một chút.”
Tôi quay đầu nhìn anh, tinh thần anh trông rất tốt, nhưng mặt lại nhợt nhạt kinh khủng, hai tròng mắt sụp xuống, nhìn hơi mỏi mệt. Tôi không khỏi nhớ lại lúc tới sân bay anh vẫn còn ngồi xe lăn, hiển nhiên không còn sức để đi nữa. Vừa rồi lại xếp hàng mua xúc xích cho tôi, lại đi xuống đồi, đi bộ một đoạn xa như vậy với tôi.
“Anh mệt rồi,” tôi nhắc nhở “Chúng ta về nhà đi.”
“Không không,” anh lắc đầu “Anh chỉ cần nghỉ một lát.”
“Ghế cứng như vậy, anh sẽ không thoải mái.”
“Được rồi, đừng cãi nữa.”
Tôi không dám rời ra Lịch Xuyên, ngồi xuống ghế dài với anh. Mặt anh tái mét như tờ giấy, dưới ánh mặt trời chói chang, thậm chí còn hơi hơi chuyển xanh. Tôi cầm tay anh, hỏi : “Anh không sao chứ? Có cần uống thuốc không?”
“Không có việc gì.” Anh nói. Di động bỗng nhiên vang lên. Anh nhìn thoáng qua số gọi tới, ấn nút nghe.
– anh.
– ừ, đừng lo lắng, em đón cô ấy rồi.
– hôm nay không về bệnh viện. Em đi loanh quanh một chút với Tiểu Thu, cô ấy chỉ ở lại một ngày.
– đương nhiên có ký tên. Herman không có ở đó.
– không mệt, Fehn sẽ đi theo em.
– em nói hôm nay không về bệnh viện, đương nhiên bao gồm tối nay.
– NO.
– Tiểu Thu không có đây, đang cho vịt ăn.
– anh có thấy phiền không vậy. Không cần y tá tới đây, không truyền dịch một ngày cũng không chết ai.
– đừng nói cho bố, càng đừng nói cho ông bà nội. Nếu không anh phải trả tất cả số tiền anh nợ em vào ngày mai.
– ừ, em sẽ cẩn thận.
– đúng rồi, em muốn đưa Tiểu Thu tới Kunststuben ăn cơm, không phải anh quen biết với chủ chỗ đó à? Gọi điện thoại giúp em đi. Em sợ đặt chỗ không được…7 giờ tối nay. Sau đó bọn em sẽ đi Valmann Bar… Được rồi, được rồi, không uống rượu.
– tạm biệt. Hỏi thăm René giúp em.
Anh gác máy, nói với tôi : “René vừa bật MSN lên, ở đầu kia gào thét hỏi xem em có bị mất tích không.”
Vì sự lỗ mãng của mình, tôi đã hối hận tới mức muốn về nhà. Lịch Xuyên cần nằm viện, vì đi với tôi mà sẵn sàng gián đoạn việc trị liệu. Cho dù bản thân anh không thèm để ý nhưng người nhà của anh chắc chắn sẽ không đồng ý.