
ống như cảm nhận được, sau khi rơi vào lòng Âu Y Tuyết thì nín khóc bắt đầu tìm sữa, bé ra sức hấp sữa, đôi tay quơ múa không ngừng.
“Con ngoan, mẹ cho con ăn…”. Âu y Tuyết vỗ nhẹ lưng cô, an ủi cô
Mạc Dĩ Trạch đứng bên cạnh nhìn sự dịu dàng của cô, khuôn mặt khó chịu, sau đó ôm cô.
Dứt lời, chỉ thấy Âu Y Tuyết tức giận liếc anh một cái, chỉ là trong háy mắt biểu lộ trong lòng.
Mạc Dĩ Trạch vẫn là Mạc Dĩ Trạch, một chút cũng không có đổi! Khi cô từ Quỷ Môn quan trở về, anh đã nói không cho cô rời anh nửa bước, hơn nữa còn cưng chiều tới cực điểm! Chỉ là sự bá đạo của anh tựa hồ lại thăng cấp, mỗi lần cho bé bú sữa, anh luôn thích nói vài câu, sau đó thân mật với cô rồi mới chịu bỏ qua.!
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Dĩ Trạch thừa dịp Âu Y Tuyết không để ý sẽ hôn trộm cô.
“Nơi này là công viên Tưởng Niệm, đàng hoàng một chút”. Âu Y Tuyết nhìn Mạc Dĩ Trạch, gắt giọng. Dường như nhớ cái gì, lúc này mới hỏi: “Vừa rồi anh nói cái gì với con, sao cô khóc thành ra như vậy?”. Vốn là cô đi cúng bà ngoại, đem anh và Tiểu Như ở lại trước mộ của mẹ, cô vừa mới đi được năm phút đã nháo nhào lên rồi!
“Không có gì”. Mạc Dĩ Trạch nhẹ nhàng mỉm cười với cô, nói tiếp: “Anh chỉ chỉ là nói cho con biết, đừng quên mẹ con, còn có bà là. . . Anh còn còn chưa nói hết đâu rồi, cô sẽ khóc rồi”.
“Anh lại nhịn xuống dặn dò một chút. . .”. Âu Y Tuyết giận đến sắc mặt đỏ lên, nhìn bé nằm trong ngực, tiếp tục nói: “Bé còn nhỏ, chịu không được sự hù dọa của anh”. Lại nói cũng lạ, nếu theo tựa hồ là cùng với cô tâm ý tương thông. Chỉ cần người khác nói đến cô gặp chuyện hay gì đó bé sẽ khóc, hơn nữa nếu như không có cô, bé sẽ luôn luôn khóc.
Lúc này Mạc Dĩ Trạch trịnh trọng gật đầu một cái, giống như đã hiểu mà nói: “Anh hiểu biết rõ rồi, lão bà”. Có lẽ là thật sợ cái câu ‘các người phải chôn theo’, cho nên bác sĩ cũng là hết sức giữ được hai người. Giờ đây anh mới có người bạn nữ. Nhìn họ, khoe miệng tràn đầy ý cười.
Bởi vì không ngờ anh gọi lão bà, sắc mặt Âu Y Tuyết đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp chọc người yêu thương. Cô cắn cắn môi, hỏi ngược lại: “Ai là lão bà của anh”.
“Lão bà hỏi ai?”. Mạc Dĩ Trạch hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là hỏi anh”. Âu Y Tuyết không chút suy nghĩ liền trả lời, lời vừa ra khỏi miệng, cô lúc này mới phát hiện ra trong lúc vô tình mắc mưu của anh! Vì vậy sắc mặt lập tức biến thành màu hồng.
Thấy cô thẹn thùng, Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại ôn tình, anh nhanh chóng đem Âu Y Tuyết kéo vào trong ngực của mình, nói ở bên tai của cô, lời nói nhỏ nhẹ nói: “Gả cho anh, để cho anh yêu em thật nhiều”.
Âu Y Tuyết ngẩn ra, trong mắt trong nháy mắt có sương mù, không trả lời.
Thấy cô không trả lời, Mạc Dĩ Trạch trong lòng không khỏi có chút khổ sở: “Nếu như em vẫn không thể thể quên được những việc anh đã làm với em, vậy anh nói cho em biết, anh sẽ chờ em”. Chờ em nguyện ý tiếp nhận anh, nguyện ý yêu anh, cho dù là vĩnh viễn, anh đều nguyện ý chờ. Anh đang trong lòng tự nói với mình.
“Không, tôi sẽ không gả cho anh”. Nghe được giọng nói run rẩy của anh, Âu Y Tuyết lắc đầu một cái, một hồi lâu mới nói: “Bởi vì anh chưa cầu hôn với em”. Nụ cười ở cô đẹp đẽ nở rộ, đối mặt với người cô yêu, nghe anh tỏ tình, cô đã sớm cảm động rối tinh rối mù!
Thật ra thì ngay từ lúc nghe tiếng anh khóc yêu cầu bác sĩ phải cứu sống cô không giữ đứa bé, cô cũng đã quyết định cuộc đời này chỉ thương anh!
“Em. . . không phải anh đang cầu hôn em sao?”. Mạc Dĩ Trạch có chút lúng túng, nhưng trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Âu Y Tuyết ngượng ngùng nghiêm mặt, vùi đầu vào trong ngực anh, nói thật nhỏ: “Không có chiếc nhẫn, không coi là cầu hôn”. Nói xong, liền dùng sức tránh ra khỏi ngực của anh, cất bước chạy xa.
Bị cô làm cho sửng sốt một lúc lâu, Mạc Dĩ Trạch cuối cùng cười đi theo.
Cô là Cô bé lọ lem, mà anh chính là hoàng tử cả đời này của cô, che chở cho cô.
Anh có thể thề với trời, cuộc đời này anh sẽ dùng tánh mạng của mình, yêu cô.
. . . .
Mặt trời chiều ngả về tây, hai bóng người nắm tay nhau kéo dài, không ngừng mở rộng. . .
Câu chuyện tình yêu của họ cũng chỉ mới bắt đầu. . .
Chương 149: Cuộc Sống Ngọt Ngào
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa. Một cái chớp mắt, hơn một năm đã trôi qua, chưa tới một tuần nữa là sinh nhật hai mươi tuổi của Âu Y Tuyết.
Hôm nay, chín giờ tối.
Lúc này ánh sáng ban ngày đã bị bóng đêm thay thế, những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Một chiếc Rolls-Royce màu đen ánh bạc lưu lại một vệt đèn loang loáng ở khu biệt thự trên núi Dương Minh, tiến vào một trong những căn biệt thự xa hoa đó.
Xe vững vàng dừng ở trong ga-ra, tắt máy, cuối cùng xoay người ra khỏi nhà xe. Ngẩng đầu lơ đãng nhìn về một gian phòng ở phía tây của lầu hai, Mạc Dĩ Trạch theo thói quen khẽ nở một nụ cười vui vẻ .
Kể từ cái ngày chân thành tỏ tình với Y Tuyết một năm trước tại phòng giải phẫu, theo đó mối quan hệ vốn căng thẳng của bọn họ cũng dần ngọt hóa (biến thành ngọt ngào), trong một năm qua hai bên đều thẳng thắn với nhau, cho nên tình cảm kéo dài cũng dần ấm lên. Vào nửa năm trước, cô rốt