Insane
Cô bé lọ lem của tổng giám đốc bá đạo

Cô bé lọ lem của tổng giám đốc bá đạo

Tác giả: Kim Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326981

Bình chọn: 7.00/10/698 lượt.

cuộc đồng ý lời cầu hôn của anh, tiếp theo hai người bay đi Las Vegas nhanh chóng kết hôn. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Dĩ Trạch cảm thấy có một dòng nước ấm áp chảy qua, xua tan hết những mệt mỏi của một ngày dài. Trong lòng khấn cấp muốn gặp được cô càng thêm mãnh liệt. Vì vậy bước chân không khỏi tăng nhanh.

Mới vừa đi vào bên trong biệt thự, An Đức Liệt mặc đồng phục Quản gia thân thiện tiến lên đón.

Mạc Dĩ Trạch thuận tay đưa máy tính xách tay và một số tài liệu cho hắn, dặn dò: “Để tất cả vào thư phòng, lát nữa chuẩn bị chút cà phê”.

Kể từ sau khi thâu tóm được xí nghiệp Âu thị, lượng công việc của anh tăng lên kịch liệt, có lúc công việc nhiều đến mức đến cả thời gian ăn cơm cũng không có, nhưng vì tình yêu với người phụ nữ của anh, cho dù là bận rộn hơn nữa anh cũng sẽ về nhà, thừa lúc bọn họ ngủ say sẽ tiếp tục làm việc. Mà cũng bởi vì khí phách âm trầm lạnh lùng đầy dã tâm như thế, nên trên thương trường hắn có tiếng là “Quỷ sa tăng”.

“Vâng”. An Đức Liệt cung kính nhận lấy, cũng thuận thế bước theo sau anh.

“Hôm nay bọn họ làm gì?”. Mỗi ngày, anh đều có thói quen hỏi về hoạt động trong ngày của hai người phụ nữ anh yêu thương.

“Thiếu phu nhân mang theo tiểu thư Nhược Y đi ra ngoài cả ngày, hai người trở về đã đi nghỉ ngơi rồi”. An Đức Liệt không dám lười biếng, lên tiếng trả lời không chút hèn mọn. Đợi sau khi ông ta trả lời xong, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ của Mạc Dĩ Trạch, hỏi: “Thiếu gia đã muốn dùng cơm chưa?”.

Mạc Dĩ Trạch vốn định cự tuyệt, nhưng anh chưa kịp nói câu nào, An Đức Liệt lại trực tiếp chặt đứt lời của anh.

“Hôm nay bộ dạng thiếu phu nhân hình như rất mệt mỏi, cho nên còn chưa có ăn tối đã đi nghỉ rồi”. Hắn báo cáo chi tiết, đồng thời chú ý đến vẻ mặt của Mạc Dĩ Trạch.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch lập tức dừng lại bước chân, một giây tiếp theo dung mạo anh tuấn lập tức bị bao trùm bởi một vẻ đau lòng. Con ngươi tĩnh mịch (vắng lặng) vội vàng nhìn về An Đức Liệt ở phía sau, trầm giọng hỏi: “Chú có hỏi cô ấy hôm nay đã đi đâu không?”. Chuyện gì khiến cô vất vả cả ngày ở bên ngoài, đến mức không ăn cơm đã đi ngủ.

Môi An Đức Liệt mấp máy muốn nói lại thôi, sau đó lắc đầu một cái.

Thấy ông ta không trả lời, Mạc Dĩ Trạch cũng không tiện hỏi thêm, vì vậy giao phó một câu: “Chuẩn bị hai phần bữa ăn tối”. Liền sải bước đi lên lầu.



Bước chân mạnh mẽ đạp trên sàn nhà cao cấp, phát ra từng trận tiếng vang. Xoay người lên lầu hai, anh cũng không có trực tiếp đi về phía gian phòng phía tây, mà là đi vào gian phòng phía đối diện gian phòng kia.

Nhẹ nhàng mở cửa, ùa vào mặt là hơi thở trẻ thơ tràn ngập căn phòng, trang hoàng mềm mại lập tức hiện ra. Trên vách tường màu hồng nhạt ngập tràn các hình thù hoa văn điêu khắc tinh xảo, trần nhà màu xanh da trời treo đầy các loại chuông gió, tùy ý có thể thấy những món thú nhồi bông được sắp xếp gọn gàng, ở vị trí chính giữa đặt một chiếc nôi trẻ màu trắng ngà. . . Không thể nghi ngờ, Đây là một gian phòng cho trẻ nhỏ.

Mạc Dĩ Trạch đi chậm lại, đè thấp tiếng vang đi tới bên nôi. Sau khi nhìn thấy một cái bóng dáng nho nhỏ ở bên trong, trên môi anh lập tức nở ra nụ cười vui vẻ.

Dưới ánh sáng vàng của bóng đèn, Mạc Dĩ Trạch thấy được dung mạo quen thuộc của bé.

Đây là bảo bối trời cao ban cho anh! Cảm giác được làm cha mừng như điên đến nay vẫn còn nguyên vẹn, cảm giác ngọt ngào này vẫn còn váng vất trong tim của anh. Anh cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên khuôn mặt ngây thơ phấn hồng nho nhỏ của bé, sau đó kéo tấm chăn mỏng đắp lên cho bé, tránh cho bé khỏi bị cảm lạnh.

Động tác vô cùng tỉ mỉ, nâng niu bé trong vòng tay giống như nâng niu một búp bê sứ dễ vỡ vậy.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, lúc này anh mới rời đi.

Ra khỏi phòng trẻ, Mạc Dĩ Trạch sau khi ổn định lại tâm lý, lúc này mới lặng lẽ đẩy cửa gian phòng đối diện.

Vậy mà chờ đợi anh chỉ là một mảnh tối đen, nhưng anh cũng không hề buồn bực, ngược lại, một cỗ tình cảm thương tiếc hiển hiện ra trên chân mày nhíu chặt của anh.

Hằng đêm, khi đi ngủ cô đều có thói quen mở đèn ngủ, tối nay ngay cả đèn cô cũng không bật, có thể thấy được cô không phải mệt mỏi bình thường!

Đang trong lúc vì cô cảm thấy đau lòng, Mạc Dĩ Trạch cũng đã đi vào bên trong phòng. Đưa tay nhẹ nhàng mở chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, bóng dáng say ngủ đẹp tinh khiết của Âu Y Tuyết trong nháy mắt lọt vào mắt anh.

Trên đầu, mái tóc trơn mềm như thác nước xốc xếch xõa ra ở trên gối, giống như một đóa hoa hồng nở rộ, lông my uốn cong vểnh lên duyên dáng cùng cân xứng, khẽ rung rung theo nhịp hô hấp của cô, trên da thịt trắng nõn như tuyết không có bất kỳ tỳ vết nào, cổ trơn mịn khéo léo khiến cho người ta không khỏi kích động muốn cắn một cái . . . Tầm mắt dời xuống phía dưới, một giây kế tiếp liền thấy cô chỉ mặc áo ngủ ôm lấy thân thể, bộ ngực đầy đặn hấp dẫn theo hô hấp phập phồng lên xuống.

Lập tức, cổ họng Mạc Dĩ Trạch cảm thấy căng thẳng, miệng khô khốc, từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng của anh một cỗ dục vọng mãnh liệt réo gọi anh.

Rõ ràng mệt chết đi, nhưng sự kích động trước vẻ đẹp nguyên