
thủy nhất này cũng không bởi vì sự mệt mỏi của anh mà suy yếu đi, ngược lại càng biến hóa mãnh liệt khiến cho anh vội vàng giữ không được. Đang lúc anh không biết nên làm gì, đầu của anh đã theo thói quen cúi xuống đầu cô, còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã chạm nhau.
Vốn nghĩ chỉ là lướt qua rồi thôi, nhưng không ngờ sau khi cánh môi anh mới vừa dán lên môi của cô, liền không thể dừng lại được.
Âu Y Tuyết trong lúc ngủ mơ thì thầm một tiếng, theo bản năng nâng cánh tay vòng lên cổ của anh, sau đó ép sát thân thể mềm mại vào thân thể dương cương của anh.
Mạc Dĩ Trạch hài lòng cảm nhận sự biến hóa của thân thể cô, nhiệt liệt ôm hôn cô, sau đó thừa lúc đôi môi cô lẩm bẩm hé mở, ngậm lấy môi dưới no đủ mềm mại của cô, đôi môi càng không ngừng mút lấy, đầu lưỡi tinh xảo tránh thoát tầng tầng chướng ngại đùa bỡn cái lưỡi của cô, trêu chọc triền miên. . .
Cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, Mạc Dĩ Trạch phát ra một tiếng gào thét thật thấp, ngay sau đó bóng đen bao phủ lên cô.
Hơi thở nguy hiểm gần trong gang tấc, khiến Âu Y Tuyết đang hoàn toàn không có dự cảm rên rỉ một tiếng. Chỉ cảm thấy một bàn tay to ở trên người cô châm lên ngọn lửa dục vọng, thân thể nóng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Kích tình hết sức căng thẳng, hơi thở hoan ái trong lúc cô nửa mê nửa tỉnh tràn ngập mà ra. Giữa cổ có chút nhớp nhúa ẩm ướt, cô theo bản năng liền muốn lau đi, lại không ngờ đụng phải một cái đầu.
Bỗng chốc, hai mắt mở lớn, tầm mắt thẳng tắp nhìn xuống phía dưới.
※
Khi bốn mắt giao nhau, mặt của Âu Y Tuyết lập tức đỏ ửng! Cô nhanh chóng đẩy Mạc Dĩ Trạch đang rúc vào cổ của cô ra, cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình, mới phát hiện trong lúc vô tình, áo ngủ của cô lại bị anh tuột đến thắt lưng, lộ ra thân thể bóng loáng mà có mỹ cảm (cảm xúc đẹp đẽ) cùng với áo lót trần trụi ôm lấy bộ ngực đầy đặn.
“Anh đã về rồi”. Âu Y Tuyết kéo vội quần áo trên người, ngượng ngùng nhìn Mạc Dĩ Trạch vừa bị cô đẩy ra, đang cười như không cười nhìn cô.
Bởi vì cô chợt tỉnh, dục vọng của Mạc Dĩ Trạch cũng trong nháy mắt rút đi! Anh dù bận vẫn ung dung nhìn Âu Y Tuyết chỉnh trang xong áo ngủ lại sửa sang lại tóc dài, cười nói: “Em bây giờ mới xấu hổ có phải đã quá muộn rồi không”.
Dứt lời, chỉ thấy sắc mặt của Âu Y Tuyết càng thêm đỏ.
Cô nhìn khóe miệng Mạc Dĩ Trạch đang nở nụ cười hài hước, giọng nói êm ái: “Không còn sớm nữa, nhanh đi tắm một cái rồi đi ngủ”. Mặc dù bọn họ đã kết hôn một thời gian, hơn nữa cũng đã có một con gái, nhưng cô đối với chuyện nam nữ vẫn luôn cảm thấy xấu hổ. Cô nghĩ, nguyên nhân có lẽ có liên quan đến cá tính trầm lắng của cô.
“Ừ”. Mạc Dĩ Trạch nhàn nhạt lên tiếng, tiếp đó đến gần cô, lấy tốc độ sét đánh nhanh không kịp đỡ một tay chặn ngang ôm lấy Âu Y Tuyết: “Chỉ là trước đó, chúng ta phải làm một việc đã”. Anh lại thân mật hôn một cái lên mái tóc tản ra hương vị hoa nhài của cô .
“Cái gì?”. Âu Y Tuyết có chút ngạc nhiên, cố gắng tránh khỏi anh, muốn tụt xuống.
Thấy bộ dáng cô nóng lòng muốn rời khỏi cái ôm trong ngực anh, Mạc Dĩ Trạch chẳng những không có đặt cô xuống, ngược lại càng thêm bá đạo ôm chặt cô vào trong ngực mình, miệng mang theo cưỡng bách nói: “Chú An nói em chưa ăn tối, cho nên chúng ta đi xuống ăn một chút trước đã, sau đó anh sẽ tắm, sau đó lại cùng em ngủ rất tốt. . .”.
Nghe vậy, Âu Y Tuyết sửng sốt, nụ cười thẹn thùng chợt đọng lại ở khóe miệng, trong con ngươi sáng chói thoáng qua một tia đau buồn không dễ dàng phát giác.
Mà Mạc Dĩ Trạch cũng không có chú ý tới biến hóa của cô, vẫn tự nhiên nói: “Nghe chú An nói, hôm nay em đưa Nhược Y theo đi ra ngoài một ngày, đang bận gì vậy?”. Một tay không an phận lướt nhẹ qua da thịt nhẵn nhụi lộ ra bên ngoài áo ngủ của cô, Mạc Dĩ Trạch quan tâm hỏi.
“Em gặp được. . . “. Âu Y Tuyết theo trực giác muốn nói cho anh biết, nhưng lời nói vừa mới đến khóe miệng, cô lại nuốt xuống.
“Cái gì?”. Mạc Dĩ Trạch không nghe rõ, hỏi lại.
Nhìn gương mặt ngũ quan tinh mỹ (tinh xảo, đẹp đẽ) như được tạc của anh, Âu Y Tuyết cuối cùng sửa lời nói: “Không có gì, chỉ là cùng Trần Di đi dạo một ngày, hơi mệt chút”. Lông mi nhè nhẹ rủ xuống, cô đem toàn bộ phiền muộn giấu vào trong lòng.
Từ nội tâm một nỗi thương cảm chậm rãi chảy qua, Âu Y Tuyết ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh như ánh sao đêm của Mạc Dĩ Trạch, nội tâm sau khi đấu tranh kịch liệt xong, cô do dự nói: “Em có thể cầu xin anh một chuyện không?”.
“Dĩ nhiên”. Mạc Dĩ Trạch rành mạnh nói, dung nhan tuấn mỹ hé ra nụ cười cưng chìu. Vô luận cô đưa ra yêu cầu gì, anh cũng sẽ đồng ý với cô!
“Cám ơn”. Ánh mắt Âu Y Tuyết thoáng hiện cảm kích, trên gương mặt đẹp tản ra nụ cười yếu ớt.
Mạc Dĩ Trạch chợt nhíu mày cũng không chút nào để ý, ngay sau đó ôm cô đứng lên, gây ra một chuỗi âm thanh kinh hãi: “Nếu chuyện đã nói xong rồi, vậy chúng ta nên đi dùng cơm đi thôi?”.
Nói xong, cũng không để ý Âu Y Tuyết có đồng ý hay không, tự mình trực tiếp ôm cô đi ra ngoài cửa.
Chương 150: Quan Hệ Mập Mờ
Ngày hôm đó, vốn tưởng rằng đúng như lời cô nói, vì cùng Trần Di đi dạo một ngày nên mới có