
m nữ bị anh giận dữ mắng mỏ bị đến hồn cũng không còn, cô uất ức nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, thiếu chút nữa đã khóc nấc lên.
Con ngươi lạnh lùng chậm rãi chuyển qua khuôn mặt đang làm ra vẻ đáng thương, Mạc Dĩ Trạch trầm giọng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần tới đây làm việc nữa!”. Giọng điệu không cho phép thương lượng.
Nói xong, anh không đợi người làm nữ cầu khẩn, quay đầu dời mắt Minh Vũ vẫn cung kính đứng bên cạnh anh không nói một câu.
“Tìm cô ấy, mang về đây!”
Từ biệt thự chạy ra, Âu Y Tuyết vẫn cắm đầu chạy, chạy không ngừng. Đến khi cô cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy chạy hết nổi rồi, cô mới dừng lại đi bộ. Mấy câu người làm nữ nói cứ lượn lờ bên tai cô, làm cô suýt nữa có cảm giác thở không nổi. Vừa nghĩ tới mình cùng một người đàn ông có vợ làm chuyện đó, cô đã cảm thấy mình đặc biệt bẩn thỉu, đặc biệt hạ tiện. . .
Hai năm trước, chuyện xảy ra vào đêm đó vẫn hiện rõ trước mắt, vậy mà bây giờ cư nhiên vẫn để chuyện như thế xảy ra.
Điều này khiến cô không muốn sống nữa, nhưng chết cũng không thể giải quyết mọi chuyện! Huống chi, đó cũng không phải là chuyện khổ sở nhất mà cô từng trải qua. Nghĩ tới đây, cô quyết định đem bí mật này chôn vĩnh viễn dưới đáy lòng mình!
Trong quán cà phê.
Mùi thơm của cà phê tràn ngập trong không khí, cách bố trí ưu nhã trong quán khiến quán không còn chỗ ngồi, có người uống cà phê đọc tiểu thuyết, có người lại nhẹ giọng nói chuyện với nhau, chỉ là không hẹn mà trên mặt mỗi người đều nở nụ cười yếu ớt.
Trần Di mặc áo sơ mi đơn giản, thêm quần jean đứng ở trước quầy, nhìn tờ giấy trong tay đến mất hồn, cho tới khi bên cạnh xuất hiện thêm một người cũng không nhận thấy.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”. Một giọng nói vui vẻ đột nhiên vang lên. .
Lúc này, Trần Di mới phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt anh, cô không thèm để ý.
“Là anh à?”. Trần Di nhàn nhạt nói, ý nghĩ hiển nhiên vẫn chưa trở về.
“Ừ”. Đối với sự lãnh đạm của cô, Quý Đằng Viễn đã sớm thấy nhưng không thể trách. Trên khuôn mặt nho nhã vẫn nở nụ cười sáng lạn, anh quay đầu tìm kiếm bóng dáng anh đang mong nhớ nhưng không tìm thấy.
“Hôm nay cô ấy không tới sao?”. Giọng nói có chút mất mát.
“Ừ”. Trần Di hiểu lời của anh, gật đầu nói: “Từ tối hôm qua tới giờ cũng chưa gặp lại cô ấy”. Chân mày cô nhíu lại, tiết lộ ra sự lo lắng của cô.
Cùng cô ấy chung sống gần hai năm rồi, cô cũng biết Âu Y Tuyết luôn luôn là người không đến trễ, cho dù có chuyện khẩn cấp gì cũng sẽ nói trước với cô. Vậy mà hôm nay, cô không nói gì mà lại không tới, khiến cô suy đoán có phải tối qua đã xảy ra chuyện gì hay không.
“Cô ấy không nói gì với cô sao?”. Quý Đằng Viễn hỏi.
“Ừ, không nói gì”. Trần Di yên lặng lên tiếng, con ngươi trong trẻo không ngừng nhìn ra ngoài, muốn tìm bóng dáng của cô.
Nghe vậy, Quý Đằng Viễn cũng lo lắng, có chút chần chừ nói: “Tôi đi đến nhà cô ấy xem sao”. Tối hôm qua đang họp thì cô đột nhiên rời đi, khiến anh ứng phó không kịp. Nếu không phải Trần Di nói cô mệt mỏi nên về trước, anh đã đuổi theo rồi.
“Ừ”. Trần Di nháy mắt, bày tỏ sự đồng ý đối với chủ ý của anh.
Được cô khẳng định, Quý Đằng Viễn liền nhanh chóng xoay người liền định đến Âu gia tìm cô. Nhưng anh vẫn chưa đi được hai bước liền dừng lại.
“Làm sao vậy?”. Tại sao không đi! Trần Di không hiểu nhìn anh hỏi.
Quý Đằng Viễn trầm mặc một hồi, tiếp đó quay đầu lại, lộ ra nụ cười có lúm đồng tiền: “Cô ấy đã tới!”. Nói xong tầm mắt lại nhìn ra ngoài quán cà phê.
Trần Di nhìn theo tầm mắt anh, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, bởi vì, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Dường như không cần nghĩ ngợi gì, cô trợn to cặp mắt, rời khỏi quầy, đi tới bóng dáng đang tiến vào quán cà phê.
“Cậu đã đi đâu vậy!”
Rời khỏi biệt thự, Âu Y Tuyết không về nhà, mà đi thẳng tới địa điểm làm vệc hôm nay. Bởi vì khi đi cô mặc quần áo người đàn ông kia mua cho, trong túi không có một đồng tiền, cho nên, cô đi bộ về tới đây . . . . . .
Đứng ở trong quán cà phê, không khí lành lạnh bên trong cùng ánh sáng mặt trời bên ngoài tạo thành sự đối lập. Âu Y Tuyết chỉ cảm thấy chóng mặt, toàn thân đau đớn lợi hại, cho nên khi Trần Di hỏi cô cái gì cô cũng không kịp phản ứng.
“Cậu đã đi đâu, tại sao bây giờ mới đến?” Thấy cô si ngốc không nói một câu, Trần Di không đếm xỉa đến những khách đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, lập lại câu hỏi vừa rôi một lần nữa.
Trần Di cất cao âm lượng, khiến Âu Y Tuyết đang trố mắt lúc này mới phản ứng được . Cô luống cuống nhìn Trần Di trước mặt, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện mình không nói được.
Đúng lúc này, dường như Trần Di đã phát hiện ra cô có cái gì đó không đúng.
“Đợi chút”. Đột nhiên, Trần Di cắt đứt suy nghĩ của cô. Đôi mắt trong veo không ngừng quét qua dung nhan Âu Y Tuyết, tiếp đó, cô lo lắng nắm tay cô, ân cần nói: “Sao mặt cậu trắng bệch vậy? Còn nữa, có phải cậu lại khóc không?”
Chỉ thấy hốc mắt Âu Y Tuyết hồng hồng, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch không có chút huyết sắc nào, bộ dạng tiều tụy, khiến lòng người thương tiếc!
Chỉ một đêm không thấy, tại sao lại c