
không chỉ là người đoan trang thùy mị, lại có thể kiêu hãnh đứng cạnh con trai. Giờ thì bao nhiêu mặt mũi cũng mất hết rồi. hắn đâu ngờ, đến khi chắc chắn nữ nhi của hắn đã oan toàn, đã có thể cứu được, lại có thể hóa ra, nàng mới là kẻ xuống tay với người khác, mới là kẻ đáng chém trong chuyện này.
– ……
– Được. Các ngươi không còn lời nào để nói, ta tuyên, chém đầu Lam thị, Mộ Dương thị, nể tình cha nàng có công với đất nước, lại là bị dụ dỗ, lệnh, ném vào lãnh cung, vĩnh viễn không thể bước ra.
– Khoan đã. Lam Nuyệt kia, cho nàng chết toàn thây được không?
– Được.
Nói mấy lời này, hắn một tiếng cho tất cả lui ra, Lam Nguyệt cùng Mộ Dương nhanh chóng bị ném đến nơi cần ném, mấy kẻ dưới đều bị bỏ vào ngục thất, chiếu luật mà xử, xong xuôi.
——
– Hiểu Thiên, mấy ngày đó, phải để nàng phải chịu khổ rồi. Nàng xem, nàng gầy.
– Đừng quá lo cho ta. Chàng đó, mấy chuyện xuất quân đánh Bắc Mạn đến đâu rồi, còn có Nam Chiếu đó, người đã đưa đến chưa?
– Nàng, mấy chuyện đó đâu cần nàng lo. Việc của nàng bây giờ, chính là tẩm bổ thật tốt cho ta. Đến khi ta xuất chinh, có thể thấy nàng giống một cục bông nhỏ đáng yêu là được.
– A… Đừng trêu đùa ta a.
Vui vẻ nhìn nữ nhân mặt đỏ hông chui vào lòng hắn cọ cọ nhẹ nhàng, giơ tay ra liền có thể vuốt ve mái tóc mềm thật mềm, có thể sờ lên đoi má đỏ hồng xinh đẹp kia, lại có thể ôm nàng vào lòng, thoải mái đến khó tin. Giống như không có thật.
– Hiểu Thiên… Hiểu Thiên….
– Ta ở đây…
– Hiểu Thiên…. Hiểu Thiên…..
– Đã nghe. Ta ở đây….
– Hiểu Thiên…..
– …. Ngươi rảnh quá rồi phải không?…. Nhưng chàng gọi ta, ta vẫ sẽ đáp lại. Ta ở đây. Ta ở trong lòng chàng.
Khải Nguyên đặc biệt thoải mái, liền gác đầu lên vai nàng, không rõ từ lúc nào đã ngủ quên mất. Hiểu Thiên cũng không đánh động, cố tìm một tư thế thật thoải mái, sau đó, ngồi yên cho hắn tựa. Mấy ngày qua, cũng lắm là nàng ngồi một chỗ trong ngục tối, tuy có lạnh, có sợ, nhưng vẫn không phải vất vả như hắn. Ngoài lo chuyện xuất chinh, trong lo chuyện hậu cung, lại còn phải lo lắng cho nàng cùng Thái hậu, mệt mỏi là lẽ dĩ nhiên.
– Hoàng th…. Hoàng hậu, kia… kia tiểu Khanh nàng muốn tự sát.
Tiểu Đào tử xưa này vẫn bên hoàng thượng từ bên ngoài tiến vào trong điện, tuy không như dự liệu gặp cảnh này, song cũng không quá hoảng, liền nói mấy lời, đợi chủ nhân trên kia nhắc nhở vài lời, không ồn không nháo.
– Ngươi tìm người trói nàng chặt lại, nhét khăn vào miệng, đảm bảo cho ta đến ngày mai nàng không thể nào chết, vậy là được rồi.
Nói rồi, nàng phất tay nhẹ xuống, kia Đào công công cũng nhanh chóng lui ra. Lại quay lại với ái nhân đang ôm mình mà ngủ kia, nhẹ giọng cười một tiếng, sau đó, tựa luôn vào lòng hắn, hưởng thụ chút thời gian hạnh phúc.
—- trước đó vài ngày —–
Mộ Quân bất ngờ cho binh lính chạy vào lục soát Cẩm Phụng cung, lật đến từng ngõ ngách nhỏ nhất trong đó. Không lâu sau, có người báo lại, tìm được một lọ bột tán, không biết là thuốc gì, đem cho hắn kiểm nghiệm. Mộ Quân kia cũng không sợ hoàng thượng giáng tội, nhanh chóng giam lỏng tất cả hạ nhân trong điện lại, bản thân lại mang thuốc đó cùng rượu độc ra nghiệm. Không ngoài dự đoán, là giải dược. Một mặt hắn cho người mau đưa thuốc đó cho thái y, giải độc cho Thái hậu cùng các vị nương nương, mặt khác, hùng hổ chạy đến chỗ Khải Nguyên.
– Hoàng thượng, lần này người còn gì để bào chữa cho nàng? Cẩm Phụng cung thật sự có giải dược của thập độc tán, như vậy, hoàng hậu kia chính là người hạ độc. Người còn muốn bảo vệ nàng?
– Ngươi dám tự tiện tiến vào Cẩm Phụng cung?
– Nô thần biết, nơi đó là cấm địa, phải có chỉ thị của đương kim thánh thượng mới có thể tiến vào. Nhưng người hãy nghĩ đến kẻ làm cha như ta. Mộ Dương bị hại, ta sao có thể đứng yên nhìn người bảo vệ cho hung thủ, dung túng nàng làm loạn?
– Xàm ngôn!
– ….
– Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói với ta mấy lời như vậy?
– Hoàng thượng, xin nghe lời thần, xin người trảm hậu, làm gương thiên hạ.
– Cút! Lập tức cút cho ta.
– Hoàng thượng …..
– Người đâu, lôi hắn ra ngoài.
Đến khi hắn đã đi khuất, Khải Nguyên một mặt tức giận, lật đổ bàn thư án, bước chân bực bội tiến ra ngoài. Hắn biết nàng không làm. Hắn hiểu nàng như hiểu chính mình. Không thể có chuyện như vậy được. Độc kia, dược kia, nhất định là có người hại nàng. Nhưng… Cẩm Phụng cung canh phòng cẩn mật, sao có thể ra vào tự nhiên mà giấu diếm mấy thứ đồ đó vào được. Thật là khiến người khác nhức đầu.
Sáng hôm sau, ngay tại chính triều, Mộ Quân liền đưa chuyện này ra, một mực đòi chém tội nhân. Bực bội trong người có sẵn, không ngờ khi hắn vừa đưa ra, bao nhiêu triều thần trong điện lúc đó đều đồng loạt quỳ xuống, cất giọng:
– Xin hoàng thượng nghiêm minh, làm gương muôn dân, chém hậu trừ họa!
– Các ngươi…. Các ngươi…. Các ngươi muốn làm phản?
– Xin hoàng thượng nghiêm minh, làm gương muôn dân, chém hậu trừ họa!!!
Dường như Khải Nguyên hắn càng tức giận, mấy kẻ dưới kia càng muốn chọc hắn đến điên lên, một mực đòi xử tội Hiểu Thiên. Chém nàng? Làm sao có thể để chuyện đó xảy ra? Nhưng mấy kẻ ngu ngốc này thì soa?