XtGem Forum catalog
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324913

Bình chọn: 7.5.00/10/491 lượt.

ã không ăn tối.

Lúc Sở Trung Thiên mệt mỏi thiếp đi thì bên ngoài cửa sổ bầu trờiđã chuyển dần sang màu xám.

Sở Trung Thiên thấy đói bụng mới bơ phờ ngồi dậy. Nhìn đồng hồ thìđã hơn năm giờ sáng, anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, mắtnhắm mắt mở bước ra ngoài. Vừa hé cửa phòng, đã thấy ánh sáng ấm áphắt ra từ bếp, còn nghe cả tiếng nước chảy nhỏ nữa.

Sở Trung Thiên định vào bếp tìm gì đó để ăn, lúc bước vào thấyHương Tranh đang quay lưng lại rửa nâm.

Lẽ nào cô ta sợ anh bị đói nên dậy sóm chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh?Sở Trung Thiên vui vẻ, chẳng còn tức giận, nhẹ nhàng đến sau lưngHương Tranh cất tiếng hỏi: “Cô đang làm bữa sáng cho tôi đấyà?”.

Hương Tranh bị bất ngờ nên giật mình, vội vàng quay lại. Thấy SởTrung Thiên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ ngỡ mình gặp ma, đưatay khóa vòi nước, hỏi: “Tôi làm ồn khiến anh tỉnh giấc à?”.

“Không phải.” Sở Trung Thiên nhìn những cây nấm trong tay HươngTranh, hỏi lại: “Cô đang làm bữa sáng cho tôi đấy à?”.

“À!” Hương Tranh cũng bôi rôì nhìn xuống bàn tay còn đang rửa nấm,cúi đầu lí nhí nói: “Đây là tôi làm giúp bạn tôi”.

Cô thích anh ta?” Sở Trung Thiên thấy chán nản gấp bội, tự nhiêncơn đói biến mất.

Hương Tranh đỏ mặt lắc đầu, sau đó đánh trống lảng: “Anh đói không?Tôi làm bữa sáng cho anh nhé!”.

“Không cần!” Sở Trung Thiên từ chối, chán nản quay về phòng.

“Làm sao anh ta lại giận dữ thế nhỉ?” Hương Tranh bối rối nhìntheo.

“Rầm…” Cánh cửa khép lại, sau đó là sự im lặng.

“Kệ anh ta, không ăn sáng càng đỡ phiền, bây giờ việc quan trọngnhất là mang bữa sáng này tới cho chàng hoàng tử trong rừng phongcủa mình.” Cô tự nhủ.

Hương Tranh mang đồ ăn tới trường, trời còn chưa sáng hẳn. Một mànsương trắng bao phủ khắp mặt đất, cả học viện chìm trong sương mờ.Hương Tranh đi đến chỗ cầu thang đá, đứng đó nhìn con đường nhỏ dẫntới rừng phong, băn khoăn suy tính xem phải làm thế nào để tìm đượchoàng tử của cô giữa rừng phong này thì cái bóng áo xám lại xuấthiện trước mặt cô.

Hương Tranh hớn hở chạy về phía trước, vừa chạy vừa giơ tay vẫy,miệng mấp máy. Lúc này cô mới chợt phát hiện ra mình chưa biết tênanh ấy. Cô do dự dừng lại, bối rối đưa tay gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt,nhẹ nhàng hỏi: “Tôi là Hương Tranh, anh có thể gọi tôi là Tranh.Tôi còn chưa biết tên anh. Anh có thể nói cho tôi đượckhông?”.

“Tôi là Sở Tu Phàm.” Hoàng tử chỉ nói ngắn gọn.

“Sở Tu Phàm! Trời ơi! Tên đẹp y như người vậy.” Hương Tranh nghĩthầm trong bụng, bất giác đỏ mặt. Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt mởto long lanh, hai má ửng hồng, e lệ hỏi: “Tôi gọi anh là Tu Phàmđược không?”.

Sở Tu Phàm khẽ liếc cô, bước thẳng vào rừng phong, vừa đi vừa nói:“Tùy cô.”

“Woa! Anh ấy đồng ý rồi!” Hương Tranh vui mừng ra mặt, bất chấptrái tim đang loạn nhịp, tay giữ chặt túi thức ăn, vội vàng bámtheo Sở Tu Phàm.

Sở Tu Phàm đưa Hương Tranh men theo con đường mòn nhỏ, đi sâu vàorừng phong. Càng đi càng gặp những cây phong lớn hơn, cho đến khiHương Tranh nhìn thấy một ngôi nhà gỗ bên cạnh một cây phong cổthụ, ngôi nhà có lẽ cũng được làm bằng gỗ phong, màu nâu của gỗkhiến ngôi nhà như lẫn giữa đám cây dày đặc xung quanh, nêu khôngnhìn kỹ, khó có thể phát hiện ra.

“Anh sống ở đây?”

Hương Tranh đưa mắt quan sát đám lá phong phủ kín nóc nhà, xungquanh nhà, từ lúc nào trong mắt cô chỉ có màu đỏ ngự trị. Ngôi nhàthật đẹp, đẹp như trong thế giới cổ tích vậy. Nếu không phải là tậnmắt nhìn thấy, có lẽ Hương Tranh sẽ không bao giờ tin Sở Tu Phàmsống ở một nơi đẹp như thế này vì cô nghĩ một con người lạnh lùngnhư anh ấy sẽ chỉ thích những thứ đơn giản và tiện nghi, hoàn toànkhông phù hợp với khung cảnh thơ mộng đó.

“Căn nhà gỗ này do chú Đức xây dựng giúp tôi. Nếu có sự lựa chọnkhác, tôi đã không đến ở đây”. Sở Tu Phàm như đọc thấu suy nghĩ củaHương Tranh, chậm rãi phân trần.

Sở Tu Phàm đưa tay mở cửa, anh bước vào trước, Hương Tranh theosau, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, mùi hương của gỗ khiến côcảm thấy thật khoan khoái.

Căn nhà gỗ nhỏ nên không chia phòng, bên trong cũng được bài tríđơn giản: chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế gỗ và một sốvật dụng cá nhân, ngoài ra không có gì khác.

Hương Tranh đặt túi thức ăn mang theo lên bàn gỗ, vội vã gọi Sở TuPhàm đến ăn sáng.

Sở Tu Phàm liếc nhìn món cháo còn nóng hổi trên bàn rồi lại nhìnHương Tranh đang nhìn anh vẻ chờ đợi, hỏi: “Là do cô tự taynấu?”.

Hương Tranh bẽn lẽn cúi đầu, tay vân vê vạt áo. “Vâng.”

Sở Tu Phàm chỉ hỏi có vậy rồi yên lặng mở nắp hộp cháo, khẽ liếcqua Hương Tranh căng thẳng ngồi bên, xúc một thìa nhỏ cho vàomiệng.

“Có ngon không?” Hương Tranh không đợi thêm được nữa, nôn nóng hỏiluôn.

“Được.” Sở Tu Phàm nuốt thìa cháo, gật đầu, nói tiếp. “Từ mai côkhông cần nấu bữa sáng cho tôi nữa. Mua ở hiệu là được rồi.”

Câu nói của Sở Tu Phàm làm cho trái tim Hương Tranh đau nhói. Nóivậy khác nào anh ấy muốn từ chối cô. Hương Tranh lặng nhìn Sở TuPhàm ăn cháo, trong đầu đặt ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.Nghĩ mãi không ra, cồ buột miệng hỏi: “Anh ghét tôi?”.

Sở Tu Phàm dừng tay, lặng yên một lúc mới khẽ trả lời: “Không phảitại cô. Tại tôi