
không thể có bạn gái”.
Hương Tranh nghe được câu đầu tiên, trong lòng cảm thấy thoải máitrở lại. Nhưng nghe tiếp câu sau, cô lại thấy băn khoăn. Anh ấy nóihiện nay anh ấy chưa thích hợp để có bạn gái. Tại sao vậy? Phảichăng anh ấy hiểu lầm cô có ý gì với anh ấy?
… Đúng. Cô thừa nhận cô có chút cảm tình đặc biệt với anh. Đơngiản vì cô vốn không có sức đề kháng với những anh chàng đẹp trai.Mà anh lại là anh chàng đẹp trai nhất trong số đó. Nhưng, cho dù cônhư thế cũng đâu cần anh ấy nói thẳng tới mức ấy. Nói gì thì nói,cô cũng là con gái, phải giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thânchứ.
Vì vậy Hương Tranh quyết định lên tiếng giải thích: “Anh cho rằngvì tôi thích anh nên mới nấu bữa sáng cho anh? Tôi nghĩ là anh hiểulầm rồi. Tôi không có tình ý gì với anh cả, một chút cũngkhông”.
“…” Anh có nói cô ấy có tình ý với anh đâu? Anh chỉ muốn nói trướcthế để cô ấy xác định rõ ràng ngay từ đầu, sau này hai người thườngxuyên gặp gỡ cũng không đến mức nảy sinh tình cảm. Nhưng xem ra,anh đã chậm một bước rồi. Trước khi anh nói ra, cô ấy đã có ảotưởng này.
Hương Tranh đinh ninh rằng Sở Tu Phàm không thể nhận ra tình cảmcủa cô, vẫn trẻ con diễn tiếp: “Tôi không bao giờ quên anh đã giúptôi lúc hoạn nạn. Những việc này chỉ là chút thành ý nhỏ. Tôi…tôi chỉ coi anh như một người bạn bình thường… Sở Tu Phàm, chúngta làm bạn nhé!”.
Sở Tu Phàm im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật đầu ra chiều đồng ý, sau đólại lặng lẽ ăn cháo.
Căn nhà gỗ chìm trong yên lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc từrừng phong vọng tới.
Hương Tranh đứng lên, đi về phía chiếc giường gỗ, mắt nhìn quanhcăn phòng một lần nữa. Cô phát hiện ra đồ đạc trong phòng không chỉđược thiết kế đơn giản mà còn được chế tác cho riêng một người.Hương Tranh hiếu kỳ hỏi: “Tu Phàm, có mình anh ở đây?”.
“Ờ.” Sở Tu Phàm gật đầu xác nhận.
“Sao anh lại sống một mình ở nơi xa xôi này? Anh không có nhà trongthành phố sao?” Hương Tranh càng lúc càng tỏ ra tò mò.
“Ừ.” Sở Tu Phàm vẫn kiệm lời, chỉ gật đầu xác nhận.
“Tôi nhớ anh có một bác tài xế tên Đức, anh có thể tới nhà bác ấy ởhoặc thuê một căn hộ trong thành phố. Sao anh lại chọn sống ở nơihẻo lánh như thế này? Tôi thật sự không hiểu.”Sở Tu Phàm im lặng hồi lâu, nét mặt căng thẳng.Anh đang cân nhắc xem có nên nói với cô ta hay không. Cuối cùng,anh quyết định im lặng.
Hương Tranh vẫn theo dõi từng biểu hiện trên mặt Sở Tu Phàm. Thấyanh trầm tư suy nghĩ lâu như vậy, cô đoán anh có điều khó nói. Côtự thấy mình đang nhiều chuyện nên cũng không dám hỏi thêm gìnữa.
Buổi chiều, Hương Tranh lại men theo khu rừng quay lại ngôi nhà gỗ,mang theo một món quà cho Sở Tu Phàm.
“Cái gì vậy?” Sở Tu Phàm nhìn món quà được đóng gói đẹp đẽ HươngTranh vừa đưa, bối rối hỏi một câu.
Hương Tranh tinh nghịch nháy mắt, ra chiều bí ẩn: “Anh mở ra xemxem”.
Hương Tranh hồi hộp dõi theo đôi tay Sở Tu Phàm bóc lớp giấy góibên ngoài, điệu bộ chờ đợi cứ như người nhận quà là cô vậy. Sở TuPhàm bóc lớp giấy hoa bọc ngoài, nhấc chiếc hộp nhỏ màu bạc ra khỏilớp giây. Đột nhiên anh quay sang nhìn Hương Tranh đang rất háo hứcbên cạnh. Thấy Sở Tu Phàm nhìn mình, Hương Tranh vội vã đánh trốnglảng: “Sao anh ngừng lại? Mau mở tiếp đi”.
Dưới sự thúc giục của Hương Tranh, Sở Tu Phàm tiếp tục mở chiếchộp, bên trong là một máy PSP cầm tay đa năng.
“Là PSP.” Sở Tu Phàm ngạc nhiên nhìn Hương Tranh. [Play StationPortable (hay còn gọi là PSP): một thiết bị chơi game di động doSony Computer Entertaiment sản xuất).'>
“Tôi thấy anh ở đây một mình. Sợ anh buồn mới mua nó cho anh. Anhcó thể chơi game, nghe nhạc cho đỡ buồn. Còn nữa, tôi đã tải về rấtnhiều phim, anh có thể xem để giết thời gian. Anh thích nóchứ?”
“Cảm ơn cô. Tôi thực sự rất thích.” Sở Tu Phàm cười vui vẻ, cho tayvào túi định lấy tiền trả cho Hương Tranh. “Hết bao nhiêu? Tôi gửitrả cho cô.”
“Không cần đâu. Chúng ta là bạn mà. Tôi phải về nhà rồi. Tạm biệt!”Hương Tranh vội vàng cáo lui, không muốn cho Sở Tu Phàm có cơ hộiđưa tiền, cho cô.
Những ngày sau đó, cứ có thời gian rảnh là Hương Tranh lại chạy tớingôi nhà gỗ trong rừng phong. Lần nào tới cô cũng mang theo một mónquà tặng cho Sở Tu Phàm. Sở Trung Thiên biết chuyện, nhiều lần phảnđối nhưng Hương Tranh mặc kệ. Việc Hương Tranh thường xuyên đi vàorừng phong khiến các bạn học chú ý. Để bảo vệ bí mật cho Sở TuPhàm, hết lần này đến lần khác Hương Tranh phải kiếm cớ giải thích,nhưng mọi người vẫn tỏ ra hoài nghi. Vì vậy, sau này Hương Tranhkhông dám thường xuyên tìm đến chỗ căn nhà gỗ nữa. Thậm chí, cô còncẩn thận chuyển sang giờ ăn trưa hoặc ở lại trường, đợi cho họcviên về hết mới dám tới thăm Sở Tu Phàm.
Một buổi trưa nọ, khi Hương Tranh vừa mở cửa bước vào căn nhà gỗthì đã thấy Sở Tu Phàm đứng lặng yên bên cửa sổ, nhìn xa xăm, tayđang giữ chặt một tấm hình cũ. Anh ấy nghĩ gì mà không biết cô đãbước vào nhà thế nhỉ? Ánh nắng chiếu trên những tán lá phong đỏrực, soi qua khe cửa, hắt lên người anh ấy thành những vòng sáng đỏrực. Dưới ánh sáng ấy, trông anh ấy đẹp như một vị thần.
Tấm hình đó chụp một người đàn ông trung niên, hao hao Sở Tu Phàm.Tuy đã bướ