XtGem Forum catalog
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Ni Xảo Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324842

Bình chọn: 10.00/10/484 lượt.

h hẳn lên. Nhưng chưa đầy một giây sau, mặt côlại xịu xuống.

Cô ấy làm sao vậy nhỉ? Sở Trung Thiên hoài nghi. Vừa hay, HươngTranh lên tiếng giải đáp thắc mắc cho anh: “Trung Thiên, chúng talái xe đi, còn chú Triệu thì sao? Ở nơi xa xôi này, xe buýt cònkhông có, nói gì đến taxi, chú ấy làm sao quay về được?”.

Hóa ra cô ấy lo lắng chuyện này. Sở Trung Thiên thở phào, đưa bàntay nhẹ vuốt mái tóc của Hương Tranh nói: “Đừng lo. Tôi sẽ bảoNhiễm Ninh mang xe tới đón chú ấy về”.

“Nhiễm Ninh.” Hương Tranh không nhớ ra được người đó là ai.

“Tiêu Nhiễm Ninh là bạn tốt của tôi.” Sở Trung Thiên nhắcnhở.

Hương Tranh cố nhớ mà vẫn không tài nào nhớ ra.

Thấy Hương Tranh cứ đứng bần thần mãi, Sở Trung Thiên phải nhắc:“Không nhớ ra thì thôi. Hôm sau gặp khắc biết. Bây giờ phải thoátnhanh khỏi đây không chú Triệu quay lại mất”. Nói rồi, anh kéo tayHương Tranh, lẩn vào đám đông, tìm đến chỗ để xe.

Hai mươi phút sau, chú Triệu cũng đã kết thúc việc chia sẻ bí quyếtchiết ghép cây cùng bác nông dân nọ. Hai người vui vẻ cáo biệt, chúTriệu hăng hái đi về phía trước tìm một nhân vật mới cho cuộc traođổi tiếp theo. Bước được mấy bước, chú bỗng thấy thiếu thiếu cái gìđó, quay lại sau, thì phát hiện ra Sở Trung Thiên và Hương Tranh đãmất dạng từ lúc nào.

Chú đứng lại, dáo dác nhìn quanh một hồi. Có thể nào tin đượcchuyện hai đứa ấy lại dám bỏ mình ở đây, lái xe đi mất.

Tức giận, chú nguyền rủa hai kẻ đào tẩu ấy. Rủa cho xe của chúng saxuống cống cho chúng chết đi.

Chẳng biết là lời nguyền của chú Triệu đã linh ứng hay là sự trùnghợp ngẫu nhiên mà đi được nửa đường thì xe Sở Trung Thiên bỗngnhiên xịt lốp.

“Sao lại thế này?” Hương Tranh đứng một bên, nghiêng người nhìnxuống bánh xe xẹp lép, chán chường lẩm bẩm.

“Lẽ nào là ông trời thấy chúng ta bắt nạt chú Triệu nên ra taytrừng phạt?” Hương Tranh hỏi Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên đang bận kiểm tra bánh xe, không để ý tới lời HươngTranh nói. Anh ngẩng lên nhìn mặt trời đang dịch chuyển sang phíatây, thầm tính toán trong đầu và quay sang Hương Tranh lấy làm tiếcnói: “Hương Tranh, xe bị nổ lốp rồi, sửa xong xe chắc đã muộn,không kịp đi dạo phố nữa”.

Hương Tranh quay mặt, giấu đi nỗi thất vọng, đương nhiên cô biếtchuyện này là rủi ro, không thể trách Sở Trung Thiên. Cô giả vờthản nhiên đáp: “Không sao. Không sao. Lần sau đi cũng được”.

Nói vậy nhưng thật sự Hương Tranh cảm thấy rất thất vọng. Lịchtrình đã lên, đến phút cuối lại bị hủy, ai mà chẳng buồn.

Đương nhiên Sở Trung Thiên biết Hương Tranh thất vọng, anh nhẹnhàng vỗ vai cô an ủi. Thấy cô nhìn sang, anh hào hứng hỏi: “HươngTranh, cô thích ăn thịt nướng không?”.

“Thịt nướng?” Hương Tranh bị bất ngờ, vì sao tự nhiên anh ta lạinhắc đến thịt nướng?

“Ừ.” Sở Trung Thiên hào hứng nói tiếp. “Mua thịt về nhà nướng, côthấy thế nào?”

“Nhà không có lò nướng, làm sao nướng thịt được?” Hương Tranh lạicàng ngạc nhiên.

“Đương nhiên là được. Giờ chúng ta sẽ đi mua thịt và lò nướng. Rồicô sẽ thấy.” Sở Trung Thiên khẳng định đầy tự tin.

“Ừm.” Hương Tranh nhìn bộ dạng tự tin của Sở Trung Thiên, khôngmuốn làm anh cụt hứng nhưng bản năng nhắc nhở cô cần hỏi lại chochắc: “Sở Trung Thiên, anh biết nướng thịt thật chứ?”.

Theo Hương Tranh được biết, có thể Sở Trung Thiên rất giỏi giangtrong công việc kinh doanh, nhưng còn việc nhà, nhất là chuyện nấuăn, anh ta có bao giờ động tay đến. Bây giờ đột nhiên anh ta lạiđòi vào bếp nướng thịt, ai mà dám tin. Dường như Sở Trung Thiêncũng đọc được sự hoài nghi trên mặt Hương Tranh. Anh cảm thấy rấtbất mãn, nhưng sau đó vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Yêntâm đi. Tuy tôi chưa có thời gian học nấu ăn, nhưng một sinh viênưu tú của một trường đại học danh tiếng như tôi đâu có ngốc đến mứccó mấy miếng thịt mà cũng không biết nướng”.

Hương Tranh thấy Sở Trung Thiên khẳng định chắc nịch thế nên hếtnghi ngờ. Anh ta nói cũng đúng. Cô nên tin anh ta, chưa biết chừnganh ta có tài nướng thịt thật cũng nên.

Tuy nhiên, hai giờ sau đó, Hương Tranh đã phải hối hận.

Thực tế chứng minh: Thứ nhất, nướng thịt và là sinh viên ưu tú củamột trường đại học danh tiếng hoàn toàn không liên quan tới nhau.Thứ hai, nghĩ là Sở Trung Thiên có tài nướng thịt quả là việc ngungốc.

Chuyện là, sau khi về tới nhà, người hùng Sở Trung Thiên tràn đầy“hùng tâm tráng khí” nhất quyết bắt Hương Tranh ngồi yên ở phòngkhách để mặc anh thể hiện. Sau đó, anh chuyển hết các túi đồ vàobếp, bắt đầu công việc một cách đầy hứng khởi. Hương Tranh ngồi ởsofa ngoài phòng khách xem ti vi, thi thoảng tò mò nhìn về phíabếp. Trong bếp liên tục vang lên những tiếng động lạ và khi nghetiếng “choang” lần thứ tám, báo hiệu bát vỡ thì cô không thể ngồiyên được nữa, vội vàng chạy vào bếp định giúp đỡ. Nhưng chân vừachạm cửa bếp, Hương Tranh đã bị Sở Trung Thiên đẩy trở lại phòngkhách.

Hương Tranh ngồi ngoài phòng khách mà liên tục bị tra tấn bởi nhữngâm thanh vọng ra từ phòng bếp, khi thì là tiếng bát đĩa vỡ, khi làtiếng đồ đạc va vào nhau loảng xoảng. Hương Tranh không thể vàobếp, chỉ còn biết nhắm mắt nguyện cầu cho tiết mục của Sở TrungThiên nhanh