Cô Bé Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Bé Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322325

Bình chọn: 8.00/10/232 lượt.

Ghê quá!”

“cậu đừng tưởng tôi ko biết. Cậu thích Tuyết!”

Hùng giật mình. Cô ta sao biết được. Thôi kệ có gì mà phải giấu.

“Ừ đấy thì sao? Tôi thích ai ko liên quan đến cô”

“Nhưng tôi thích cậu. Con nhỏ đó co cái gì hơn tôi chứ? Ngoại hình, học giỏi tôi có thừa nó ko có gì cả” (vì mới học kì 1 của năm nhất nên chưa biết Tuyết nhà ta học giỏi)

“Tự sơn lên mặt. Tôi thấy Tuyết hơn cô ở tính cách đó”

Nói rồi cậu bỏ đi. Duyên hậm hực trong lòng:” Tuyết từ nay tao với mày có thù ko đội trời chung”

Tuyết đang ngồi mà hắt xì liên tục.”Quái sao hôm nay tự nhiên thấy ớn lạnh thế nhỉ?”

CHƯƠNG 8.2: NHỮNG LỜI NÓI CAY ĐỘC

Như bao ngày khác, 2 cô bạn vui vẻ vào lớp cười đùa.

“ Con quỷ! Có đứng lại ko thì bảo?”

Hồng rống lên giận dữ

“ He he. Còn lâu nha. Đứng lại cho mày làm thịt à?” vừa nói Tuyết vừa giơ lên hộp chocolate mà 1 bạn nam lớp bên cạnh tặng Hồng làm Hồng tức giận đỏ cả mặt

“ Con quỷ kia! Ko đưa thì chết chắc rồi” nói rồi Hồng lao với tốc độ tên lửa đến trước mặt Tuyết. Thấy Hồng gần đến nơi, Tuyết hoảng sợ chạy lao nhanh vào lớp nhưng vừa tới cửa thì đâm vào 1 ai đó. Đầu óc choáng váng suýt ngã thì có 1 bàn tay to lớn ấm áp đỡ lấy thân hình mảnh mai của Tuyết ôm vào trong lòng.

Như 1 cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cả lớp ồ lên. Người nào đó thì rất tức giận.

“Tuyết ko sao chứ?” ngẩng đầu lên là hình ảnh Hùng đang nhìn với vẻ quan tâm lo lắng.

“à mình ko sao. Hihi cám ơn cậu” nói rồi cô đẩy tay Hùng ra khỏi người. Tuyết ko quen để người khác ôm mình như vậy trừ anh Phong và Hồng ra thôi. Nhưng dù có né tránh như thế nào đi nữa thì bạn tay của Hùng vẫn cố định chắc chắn ở eo Tuyết ko buông ra.

“ Mình ko sao rồi. Hùng bỏ tay ra được ko?”

“ à à. Hùng xin lỗi!” nói rồi cậu luyến tiếc bỏ tay ra.

Lúc đó có 1 người lại gần nhưng Tuyết ko để ý chỉ chăm chăm nhìn Hồng đang đứng bên cạnh với vẻ mặt “ mày chết chắc rồi”.

“ Hihi. Hồng đại tiểu thư của tôi ơi. Có gì bình tĩnh từ từ nói. Quân tử động khẩu chứ ko động thủ”

“Cũng biết là động khẩu chứ ko động thủ đó à? Thế sao còn dám động thủ cướp đồ của bổn cô nương. Mà bổn tiểu thư có chị gái nên gọi ta là nhị tiểu thư ko phải đại tiểu thư”

“ừ ừ. Nghe tiểu thư hết. vào lớp đi nha. Hạ hỏa. từ giờ nô tỳ chỉ động khẩu thôi ko động thủ nữa. vì vậy hộp chocolate này nô tỳ ăn đó là động khẩu nha”

“ Thích động khẩu à? Vậy tiểu thư ta cũng phải động khẩu thôi. Anh Phong mà biết cái vụ ở cửa lớp này thì…thì….hazzzzz có kẻ nào đó chết ko toàn thây”

Tuyết tái mặt. anh Phong nổi tiếng ghen như vậy cô chết chắc.

“hihi. Thôi trả tiểu thư.

Tha cho em nha lúc về em mời kem”

“Tràng tiền ko ăn dưới 5ly.”

“ừ hihi đang nhiều tiền mà. Cho ăn thoải mái luôn.”

“ đại gia nhỉ? Lấy đâu ra tiền? Baba đâu có gửi cho đâu(vì mỗi lần gửi tiền là baba Hồng và Tuyết đều gửi luôn cho cả 2 đứa)”

Tự đập vào đầu mình cái Hồng nói:” à quên mất anh Phong đại gia” xung quanh là mấy người bạn ở lớp biết mình lỡ lời Hồng ko nói tiếp nữa định kéo tay Tuyết vào lớp.

Anh Phong ư? Anh ta là ai mà Hồng hay nhắc đến còn Tuyết có vẻ sợ hãi như vậy khi Hồng định nói về việc Hùng ôm Tuyết. Bạn trai Tuyết chăng?

1 giọng nói vang lên đánh gãy suy nghĩ của Hùng

“Sáng nay anh chàng đi Rolls-Royce đưa đi học đến tận cổng trường cho tiền đó à? Câu được anh chàng tốt quá nha. Đẹp trai, nhà giàu ko phải lo ăn lo tiêu nữa” Duyên cạnh khóe Tuyết nói như kiểu Tuyết là gái bao.

“Cô nói cái gì? Có gan nói lại lần nữa coi” Hồng rống lên giận dữ

“ có gì mà ko dám. Tiền cũng là anh ta cho sáng sớm lại còn đưa đi học. Ko gái bao thì còn là gì nữa. Trông mặt mũi hiền lành thế kia mà lại……”

Bốp!

Ko thể chịu đựng nổi nữa, 1 cái tát giáng xuống mặt Duyên.

CHƯƠNG 9: KỶ LUẬT

Mọi người bất ngờ trước hành động của Hùng. Duyên thì như ko tin nổi vào mắt mình nữa.

“Cậu…cậu dám đánh mình vì con nhỏ đó” năm ngón tay còn in hằn trên má Duyên bỏng rát. Từ nhỏ tới giờ Duyên chưa bao giờ phải chịu đựng sự xỉ nhục như vậy. Chưa ai giám đánh Duyên vì Duyên là con nhà giàu bố mẹ lại nuông chiều quá mức.

Ánh mắt căm tức chiếu lên người Tuyết khiến cho Tuyết ớn lạnh nổi hết cả da gà lên.

“Cậu xứng đắng được như vậy. Ko dược phép xỉ nhục người khác nhất là Tuyết của tôi”

Cả lớp lại ồ lên tiếp”Tuyết của tôi” cơ đấy.

Nói rồi Hùng cầm tay Tuyết kéo đi mặc cho bao ánh mắt soi mói.

“Tuyết cậu ra đây với mình 1 lát. Mình có việc nói với cậu.”

Còn về phần Duyên thì cảm giác vừa đau vừa rát ở trên má cộng với sự đau nhói trong tim. Duyên nhìn về phía 2 người đằng xa kia mà mắng chửi ở trong lòng” Tuyết rồi mày sẽ phải trả giá”

“Từ từ thôi mình ko theo kịp”

Hùng vì tức giận nên bước đi quá nhanh lại còn đang cầm tay Tuyết lôi đi nữa. Nghe thấy Tuyết nói vậy cậu mới chậm lại và quay sang nhìn Tuyết. Hai gò má Tuyết đỏ hồng hồng lên và thở gấp vì chạy theo. Trông lúc này Tuyết mới đáng yêu làm sao sự tức giận mới nãy gần như tiêu tan hết.

“Mình xin lỗi! Chúng ta ra đằng kia nói chuyện được ko? Mình có chuyện muốn hỏi Tuyết”

“ừ mà cậu bỏ tay mình ra được ko? Mình đau tay quá”

Lúc này Hùng mới nhìn xuống tay Tuyết. Do cậu kéo


Pair of Vintage Old School Fru