
Không làm được sao?”
“Không, không, em sẽ cố gắng, xin anh hãy tin em!” Ký ức ở chung với Kiều Ngự Diễm đều là uất ức. Cô cũng từng có hai năm hòa bình với Kiều Ngự Diễm, mặc dù lúc mới đầu rất ghét hắn, nhưng càng về sau, cô phát hiện ra hắn rất cưng chiều cô, cho nên liền không chút kiêng kỵ phản bác lại hắn. Trong mấy ngày kia, không thể nói là vui nhất nhưng ít ra cũng không ghét.
“Vậy em đồng ý với điều kiện của anh!”
“Ừ, em đồng ý!” Chỉ cần yêu hắn là được, chỉ cần quên anh Trạch Vũ là được. Như vậy anh Trạch Vũ sẽ không có chuyện gì…….
“Đã như vậy chúng ta đi ăn trước đi!”
“Không phải đi gặp anh Trạch Vũ trước sao?”
“Em nói gì?”
“Đi ăn trước!”
Kiều Ngự Diễm nhìn Duy Y đi ra trước, trong lòng rất vui, mặc dù cơ hội thắng lần này không nhiều lắm, nhưng ít nhất cô đồng ý tiếp nhận hắn, đây là chuyện tốt. Mới vừa thấy cô khóc lúc cử hành các nghi thức, hắn thiếu chút nữa muốn dừng hôn lễ lại.
Nhưng hắn nghĩ hắn hao tổn bao nhiêu tâm trí mới có được cơ hội này, tại sao có thể buông tay như vậy? Có lẽ đối với Duy Y mà nói quên Bạch Trạch Vũ là một việc rất khó, nhung ít nhất cô cũng đồng ý với hắn như vậy, đó chính là một bắt đầu tốt.
Sauk hi ăn cùng Duy Y, còn một ít thời gian nữa buổi tiệc mới bắt đầu, hắn liền dẫn cô đi dạo trong khách sạn, đi thẳng lên tầng trên cùng.
“Anh Trạch Vũ ở bên trong?” Duy Y không xác định nhìn cánh cửa đang đóng chặt hỏi Kiều Ngự Diễm. Nhận được cái gật đầu của hắn.
Cô đột nhiên có chút sợ hãi, để tay trên nắm tay cầm, không còn sức mở cửa.
“Em không thể gặp anh ấy một mình”
“Không thể!” Lúc này Kiều Ngự Diễm lắc đầu, hắn không ngu xuẩn đến mức để bọn họ gặp nhau riêng. Mặc dù bây giờ Bạch Trạch Vũ chịu sự khống chế của hắn, nhưng ai có thể đảm bảo khuôn mặt cùng cái miệng kia có thể thuyết phục được Duy Y không chứ? Cho nên bất luận như thế nào, hắn đều muốn ở chung với cô.
“Em nói đùa mà thôi!” Thật ra thì cô cũng không hy vọng xa vời rằng hắn sẽ đồng ý. Cặp mắt vô tội nhìn Kiều Ngự Diễm sau đó lại cúi đầu.
“Vào thôi!” Kiều Ngự Diễm mở cửa giúp cô, hắn đi vào trước.
“Ngài Kiều!” Trừ Bạch Trạch Vũ trong phòng đồng thời còn có mấy người mặc tây trang màu đen, mấy người này đều đứng dậy cúi đầu chào Kiều Ngự Diễm.
Duy Y đi vào theo hắn, những người đàn ông kia thấy cô liền rối rít kêu “Bà Kiều”
Gian phòng không lớn lắm, Duy Y liếc thấy Bạch Trạch Vũ ngồi một mình ở ghế sô pha, chỉ thấy khuôn mặt anh đã bị thương sưng lên nhìn qua rất nhếch nhác.
Thấy vậy lòng Duy Y khẽ đau, đang muốn chạy lên phía trước nhìn, lại bị Kiều Ngự Diễm kéo trở lại ôm vào trong ngực. Cô không ngừng giãy giụa, nhưng trong mắt Kiều Ngự Diễm chỉ là một đứa trẻ đang đùa giỡn.
“Cái người bại hoại này, tại sao có thể làm anh Trạch Vũ bị thương, tại sao có thể ra tay nặng như vậy……..”
“Đây là tự hắn chuốc lấy, em quên mình đã hứa gì với anh rồi sao?”
“Họ Kiều kia, buông cô ấy ra, có giỏi thì chúng ta đấu tay đôi…….” Bạch Trạch Vũ vừa nhìn thấy Duy Y, muốn đứng lên lại bị hai người đàn ông đè trở lại ghế sô pha.
“Anh Trạch Vũ……Các người đừng đánh anh Trạch Vũ, em sẽ nghe theo anh, cầu xin anh thả anh ấy…….” Vừa nhìn thấy hai người đàn ông sẽ đánh anh Trạch Vũ, Duy Y gấp gáp khóc…….Bắt đầu cầu xin Kiều Ngự Diễm.
“Người em đã gặp được, chúng ta quay về thôi!” Đưa cô tới gặp Bạch Trạch Vũ đã là cực hạn của hắn.
“Cho em nói với anh ấy mấy câu được không?” Giọng Duy Y gần như là cầu xin.
“Kiều Ngự Diễm, đây chính là đạo đãi khách sao? Nếu mời tôi, tại sao lại để cho người ta đối với khách của mình như vậy?” Đúng vậy, Bạch Trạch Vũ có nhận được thiếp mời.
“Là tôi mời cậu, nhưng tôi không cho phép cậu dụ dỗ vợ tôi đào hôn.” Giọng của Kiều Ngự Diễm lạnh lùng.
Lần này Bạch Trạch Vũ không nói gì, đúng là hắn muốn đưa Duy Y đi.
“Anh Trạch Vũ…..Em đã kết hôn, cho nên…..Cho nên, anh đi đi!” Duy Y bất đắc dĩ Duy Y nhìn Bạch Trạch Vũ khó khăn nói.
“Đây là câu trả lời của em dành cho anh?”
“Ừ!”
“Người trong lòng em không phải là anh sao?”
“Cô ấy đã gả cho tôi!” Kiều Ngự Diễm đứng một bên xen vào nói, cố ý đưa tay khoác lên vai Duy Y.
“Duy Y, anh chỉ muốn nghe em nói, em thích anh ta sao?” Bạch Trạch Vũ không để ý khí thế của Kiều Ngự Diễm, nhìn thẳng Duy Y hỏi.
“Anh Trạch Vũ…….Em…….Em đã gả cho anh ấy, cho nên anh hãy chúc phúc cho em đi.” Cô không nói thích hay ghét, nhưng chuyện đã như vậy, vì sự an toàn của anh Trạch Vũ, cô không thể không quay đầu lại.
“Chúc phúc?Ha…….” Bạch Trạch Vũ nở nụ cười châm chọc, từ từ chống cơ thể đau đớn dậy, lần này hai người đàn ông không ngăn động tác của hắn lại.
“Muốn tôi chúc phúc cho các người, không đời nào, Kiều Ngự Diễm, xem như anh có được Duy Y, nhưng trong lòng của cô ấy mãi mãi vẫn là tôi. Chờ xem đi, một ngày nào đó tôi sẽ quay về lại lại tất cả những thứ thuộc về tồi bao gồm cả Duy Y!”
Trong thời gian Bạch Trạch Vũ quay về thị trường Trugn Quốc vẫn bị Kiều Ngự Diễm chèn ép mọi mặt, đây cũng là nguyên nhân ngài Terry muốn hắn quay về bên kia. Còn Duy Y là thanh mai trúc mã, vốn dĩ là cô gái sẽ gả cho hắn, tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn,