
bại viết thế nào.
– Vào thôi Thiên, cố gắng lên. Dù thua hay thắng mình vẫn ủng hộ cậu. – Quân lên tiếng nhắc Thiên khi thấy nó cứ đứng im, không có ý định đi vào
Thiên bước chân vào hội trường, cảm giác đầu tiên mà nó cảm nhận được diễn tả bởi một từ “nóng”. Mồ hôi lăn dài trên trán, chảy xuống khóe mắt mặn đắng. Nó ngồi vào bàn, đưa mắt nhìn ra ngoài, không thấy gì, chỉ thấy bọn học sinh đang căng mắt nhìn mình và Phong như nhìn khỉ trong vườn thú. Giọng thằng MC vang lên, phá tan bầu không khí.
– Phần thi này hai bạn sẽ trả lời 50 câu hỏi IQ trong thời gian 30 phút. Ai trả lời đúng và nhanh nhất sẽ là người thắng.
Bọn học sinh bên ngoài bắt đầu nhốn nháo. Gì chứ, 50 câu mà có 30 phút. Phong thì khỏi lo rồi, tuy chơi bời có tiếng nhưng cậu ta cũng là một trong những học sinh xuất sắc của cái trường này, còn Hàn Như Thiên, liệu có thể vượt qua An Vũ Phong hay không? Quân đứng ngoài cũng thấy lo lắng thay Thiên.
Trái với sự lo lắng của bọn ở ngoài, mặt Thiên vẫn không có chút gì gọi là lo lắng hay sợ hãi. Nó vẫn điềm tĩnh, nhìn thằng MC, rồi lại nhìn Quân, không quên nở một nụ cười tự tin. Đến Duy và Vũ Hàn cũng thấy ngạc nhiên trước cái thái độ của nó. Chẳng lẽ Thiên tự tin đến mức ấy? Kết quả không phải đợi lâu khi cả hai bắt đầu làm bài.
Mười phút trôi qua, Phong thì loay hoay, chú tâm vào làm bài. Vẻ mặt cậu lúc cau có, lúc giãn ra. Còn Thiên, không một chút biểu cảm, thỉnh thoảng chỉ lắc đầu, đưa tay vuốt mái tóc ngược ra sau. Bọn bên ngoài nín thở theo dõi người bên trong. Không gian im lặng đến mức người ta có thể lắng nghe thấy tiếng đập cánh của con ruồi vừa bay qua. Phút thứ 28 trôi qua, Thiên đặt bút xuống bàn và đứng dậy nộp bài trước cả Phong, nhưng thật là trời không thương người có tài, Thiên bị vấp vào mép bàn. Kết quả là nó bị té và nộp bài sau Phong. Thi xong rồi, giờ mới đến phần hồi hộp nhất, công bố kết quả. Không lâu sau, thằng MC lại xuất hiện một lần nữa trên bục, giọng ồm ồm lại vang lên.
– Trên tay tôi là kết quả cuộc thi. Kết quả có chút ngoài dự đoán. Cả An Vũ Phong và Hàn Như Thiên đều trả lời đúng hết, nhưng người thắng cuộc là An Vũ Phong, vì cậu nộp sớm hơn Hàn Như Thiên.
Cả hội trường ồ lên. An Vũ Phong bước gần đến chỗ Thiên, lắc lắc đầu tỏ vẻ thương hại.
– Lose. Giờ rút lui vẫn còn kịp đấy.
– Chưa đến trận đấu cuối cùng mà. Người cười cuối cùng mới là người thắng cuộc
Thiên đá đểu lại Phong làm cậu mất hứng. Bên trong là thế nhưng bên ngoài có 3 người đang ngạc nhiên hết sức. An Vũ Phong làm xong thì không có gì để bàn, nhưng còn Hàn Như Thiên, cậu học sinh mới vào có thể trả lời 50 câu trong vòng 30 phút và còn nhanh hơn Phong thì thật đáng để người ta tò mò. Nếu Thiên không ngã, có lẽ người thua cuộc là Phong. Giọng thằng MC lại vang lên, thu hết sự chú ý về phía ấy
– Sau khi bốc thăm, phần thi thứ hai đã được quyết định, là môn karate, sẽ tổ chức ở nhà thi đấu của trường vào 3h chiều ngày mai.
Bọn học sinh lại được dịp ồ lên lần nữa. Có vẻ như vận may đang mỉm cười với Phong. Trong số đó có hai con người đang cùng lo lắng cho một người nhưng với hai lý do khác nhau. Phong năm 14 tuổi đã đạt được đai đen karate, đi khắp các trường THPT ở Sài Gòn có lẽ không ai có thể né được 3 đòn của cậu. Đến người mạnh nhất cũng chỉ né được 3 đòn của cậu, đến đòn thứ 4 thì ăn nguyên một quả đấm thẳng mặt, sau đó vô bệnh viện nằm 3 tuần có dư. Còn Thiên, người mảnh khảnh thế kia, liệu có thể đỡ nổi một đòn của Phong? Đấy là Duy chưa nghĩ đến nếu Thiên thật sự….
Con nhóc giả trai – chương 15.1
Thiên uể oải tỉnh dậy trên chiếc giường, mắt thì mở từ lâu nhưng nó không muốn rời khỏi giường chút nào cả. Cứ nghĩ đến cái bản mặt tự tin thấy ớn của An Vũ Phong, nó lại thấy tức. Nếu không vì cái bàn chết tiệt ấy thì nó đã không thua một cách oan uổng đến thế. Chiếc đồng hồ trên bàn kêu một hồi dài làm Thiên muốn nằm thêm cũng không được nữa. Vùng dậy, vừa định chen chân vào nhà tắm thì Vũ Hàn đã nhanh chân hơn chen vào trước. Cậu ta còn thò đầu ra ngoài, nhìn nó, nở nụ cười trêu tức. Thiên đá mạnh vào cái cửa rồi hậm hực quay lại giường, ôm lấy chiếc gối và ngủ tiếp.
Thời gian cứ thế trôi qua. Đến khi Thiên thức dậy lần nữa thì đồng hồ đã hiện trên màn hình con số 8:45. Cuống cuồng, nó ôm vội bộ đồng phục, phi nhanh vào phòng tắm, rồi chạy thật nhanh đến trường. Vừa đi, Thiên vừa thầm nguyền rủa Vũ Hàn, cũng tại cậu ta mà nó muộn học. Khi Thiên vừa đặt chân đến sảnh chính của trường cũng là lúc kẻng ra chơi. Bọn học sinh đi ngoài hang lang nhìn Thiên như sinh vật lạ. Ánh mắt khâm phục cũng có, ánh mắt thương hại cũng có, nhưng Thiên bỏ lơ tất cả.
Vứt “phịch” cái cặp trên bàn, Thiên quay sang bàn bên cạnh, liếc xéo Vũ Hàn, nhưng thật không may, Vũ Hàn đã nhìn thấy. Cậu ta quay ra, nói một câu tỉnh bơ.
– Đã dậy rồi à??? Tưởng ngủ lấy sức, chiều thi đấu
– Nhờ ơn ai đó mà tôi trễ hai tiết học
– Chiều nay, hi vọng cậu sẽ không làm chúng tôi thất vọng.
Thiên cười lạnh, không nói. Chiều nay nhất định phải cho An Vũ Phong đo ván. Thiên tự nghĩ rồi tự cười một mình. Chỉ cần nghĩ