
đến cái bản mặt kia méo xệch đi, nó sung sướng phát điên. Nhìn cái bản mặt hí hửng của Thiên, Vũ Hàn cũng bó tay. Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ ấy mà.
Suốt buổi học hôm nay, Thiên thấy bọn học sinh cứ lén nhìn mình. Bực mình lắm ấy nhưng nó cũng mặc kệ. Nhìn cho kỹ đi, không sau này không nhìn thấy lại nhớ. Thiên gấp sách lại, kê tay lên bàn, ngủ một giấc ngon lành. Vũ Hàn bên cạnh choáng váng. Hàn Như Thiên hôm nay lại ngủ gật trên lớp, đúng thật là chuyện hiếm có. Nhìn cái vẻ mặt ngố ngố khi ngủ của nó, Vũ Hàn thấy sao Thiên dễ thương đến thế. Nếu Thiên mà là con gái có lẽ cậu đã đổ mất rồi.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, bọn học sinh lục đục kéo nhau ra khỏi lớp, bỏ mặc Thiên vẫn ngủ say sưa trên bàn. Nó chỉ tỉnh dậy khi thấy có ai đó đang lay nhẹ vai mình kèm theo giọng nói quen thuộc
– Thiên, Thiên, dậy đi ăn trưa
Thiên đưa tay dụi dụi mắt rồi ngước lên nhìn người đang cố gọi mình. Thì ra là Quân. Nó mỉm cười nhìn cậu, rồi theo cậu đến canteen. Vừa bước đến cửa canteen thì cả hai lại chạm mặt những người không muốn gặp nhất. Vũ Hàn là người lên tiếng
– Lại gặp nhau nữa rồi
Thiên khinh khỉnh nhìn 3 người bọn họ rồi bước qua như đi qua chỗ không người. Còn Quân thì nhìn Vũ Phong, lên tiếng
– Mình mong cậu có thể nương tay với Thiên
– Sao tôi phải làm thế??
– Coi như cậu vì mình đi. Mình không bảo cậu thua, nhưng mong cậu có thể nhẹ tay.
Phong nhìn Quân lần nữa rồi cũng bước qua, không trả lời. Thực ra thì Phong cũng không biết trả lời làm sao. Đây là lần đầu tiên, sau cái chết của Tuấn, Quân mới nói chuyện với cậu. Nhưng nghĩ đến cái bộ mặt khinh khỉnh của Thiên là Phong muốn cho ăn mấy quả đấm. Nhất là Thiên còn dám tát vào bộ mặt đẹp không tì vết của Phong thiếu gia. Chiều nay Phong sẽ dạy cho Thiên biết cái giá của việc dám động vào cậu.
Bọn học sinh hôm nay ăn nhanh khủng khiếp. Ăn nhanh thì mới có thể kiếm được chỗ tốt nhất trong nhà thi đấu để chứng kiến trận đấu của Thiên và Phong. Chỉ có 5 người rất là phởn, ăn xong từ rất lâu rồi nhưng vẫn ngồi đó, không chịu ra. Dù gì thì 3h mới đấu, mà giờ mới có 1h, còn những 2 tiếng nữa. Ra đó để chịu nóng à.
Đồng hồ treo tường của canteen chỉ đến con số 2. Năm người bọn họ mới chịu đứng dậy. Thiên trở về phòng, lấy một cái áo phông đen, mặt trước in hình đầu lâu trắng, mặc với chiếc quần ngố. Nhìn nó lúc này có chút gì đó bất cần đời. Mặc xong, nó tự ngắm mình trong gương và tự nhủ “cũng đẹp lắm” rồi đi ra nhà thi đấu lúc này đã chật kín người. Mặc dù trời rất nóng. An Vũ Phong cũng mặc võ phục, cậu ta đang rất tự tin với cái đai đen karate. Nhưng khi thấy Thiên, mắt cậu ta cứ nhìn dán chặt vào bộ quần áo của nó. Thiên chẳng mặc võ phục mà là một bộ đồ thoải mái, rất chi là chướng mắt. Thấy Phong nhìn Thiên chăm chú, Duy và Vũ Hàn cũng nhìn theo, và cả hai đều rất ngạc nhiên, cả hai nhìn nhau, không hiểu
Giọng thằng MC vang lên, làm bọn học sinh nhốn nháo
– Trận đấu bắt đầu.Ai có thể làm đối phương ngã trước, người đó thắng
Tiếng kẻng vang lên và trận đấu bắt đầu . Đã gần 1 h đồng hồ rồi mà Phong vẫn không thể chạm tay vào đến mặt của Thiên. Phong cứ ra đòn, Thiên cứ né. Có vẻ như Thiên vẫn chưa muốn đánh trả lại Phong. Và điều ấy làm Phong thêm tức giận. Cậu ra đòn nhanh hơn và nhiều hơn. Bọn học sinh bên ngoài hò hét, cổ vũ cho Phong. Chỉ có 3 người lặng đi quan sát, mà chủ yếu là quan sát Thiên. Cách nó ra đòn và tránh đòn rất nhanh và điệu nghệ, như một người đã có mấy năm tập luyện. Mồ hôi lúc này đã lấm tấm trên trán nó. Rất nhanh, Thiên đưa tay quệt, và điều đó đã tạo cho Phong cơ hội. Cậu ra đòn nhanh, đá vào bụng Thiên làm nó lảo đảo. Bọn học sinh lại được dịp reo hò ầm ĩ. Nhưng Thiên không ngã. Nó liếc Phong bằng cái nhìn sắc bén, nói rất nhỏ, có lẽ chỉ có Phong nghe thấy
– Đã đến lúc game over rồi
Thiên lao nhanh đến gần Phong, nhảy cao lên, thẳng tay ra một đòn vào vai Phong. Không phải do Thiên ra đòn quá nhanh hay do Phong bất cẩn nhưng Phong đã không né được. Phong loạng choạng, không còn đứng vững nữa. Và kết quả là cậu đã ngã. Bọn học sinh trố mắt, hết nhìn Phong rồi lại nhìn Thiên. Hình như bọn này không tin vào những gì đang diễn ra. Nhưng sự thật mãi mãi là sự thật. Và Phong thua Thiên, điều đó không thể chối cãi. Trong số bọn học sinh, có một người đang rất hoang mang. Nếu là cn gái, để né được 3 đòn của Phong đã là khó, chứ đừng nói đến việc đánh bại Phong. Phải chăng những nghi ngờ từ trước đến nay của cậu về Thiên là sai. Đang suy nghĩ, chợt điên thoại vang lên.
– Alo, tôi nghe
Không biết ai bên đầu dây, nhưng chỉ biết khi nghe điện thoại, mặt Duy biến đổi từ ngạc nhiên, rồi sang thích thú và tò mò. Cậu đến đỡ Phong dậy, nói nhỏ với thằng MC cái gì đấy, rồi bước lên trước, nói lớn
– Trận này, Hàn Như Thiên thắng. Còn cuộc thi cuối cùng. E hèm, chúng ta đã thi 2 phần là trí tuệ và sức mạnh. Lần này, chúng ta sẽ thi xem ai có sức hấp dẫn hơn.
Bọn học sinh nháo nhác, bọn nó không hiểu Duy đang nói đến cái gì nữa. Thế nào là sức hấp dẫn?? Dường như hiểu được sự thắc mắc của bọn học sinh, Duy giải thích
– Sắp đ