Công Tắc Tình Yêu

Công Tắc Tình Yêu

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323804

Bình chọn: 9.00/10/380 lượt.

nói nữa, Chu Tiểu Manh cúi đầu nắm chặt cái túi màu đen kia. Tiểu Quang nói tiếp: “Anh Mười hối hận lắm, nói Tôn Lăng Hy chắc chắn không phải người của Tưởng Khánh Thành, mà mười phần có đến tám là người của Tưởng Trạch, lẽ ra không nên đưa cô ta về nhà, nhất định cô ta đã nhìn ra được gì đó, đem nói lại với Tưởng Trạch. Tưởng Trạch giết cô ta, một là để diệt khẩu, hai là để hạ chiến thư với anh Mười… hắn có thể giết Tôn Lăng Hy, thì cũng có thể đụng đến cô…”

Chu Tiểu Manh cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, đoạn ngẩng đầu lên, chậm rãi nhoẻn miệng cười: “Anh nói với anh tôi, yên tâm đi, tôi không phải là Tôn Lăng Hy, Tưởng Trạch muốn đụng đến tôi cũng không dễ như vậy đâu. Anh ấy ở chỗ nào, tôi sẽ ở chỗ đó. Dù gì tôi cũng không để anh ấy chết trước tôi đâu.”

CHươNG 11 (10)

Tiểu Quang hoàn toàn hờ hững, tựa như không nghe thấy câu nói cổ quái kia của cô. Anh ta chỉ cầm chiếc túi lên, đổ các thứ bên trong ra, sau đó lần lượt dặn dò Chu Tiểu Manh cách thức sử dụng, rồi lại nói cho cô biết trong nhà họ Chu còn giấu vũ khí ở những chỗ nào, khi cần kíp có thể lấy ra để cấp cứu. Những chuyện này, trước đây Chu Tiểu Manh không hề hay biết, có điều, bây giờ biết rồi cô cũng không lấy làm bất ngờ. Chu Diễn Chiếu là người cẩn trọng, sóng lớn ập đến, anh ta nhất định sẽ thu buồm lại từ trước, sau đó điều khiển con tàu xông thẳng lên đỉnh ngọn sóng.

Cô sẽ không đặt mình vào chốn hiểm nguy, bởi vì cô không muốn liên lụy tới anh ta.

Chu Diễn Chiếu như thường lệ vẫn về nhà rất muộn, hành lang tầng hai tĩnh lặng như tờ, phòng Chu Tiểu Manh đóng cửa, lúc anh ta đi qua cũng chẳng buồn nhìn lấy một cái, chỉ nghĩ là cô đã ngủ rồi. Không ngờ, vừa đẩy cửa phòng ngủ chính, lại phát hiện ra trên giường có người. Chu Tiểu Manh mặc váy ngủ nằm trên giường của anh ta, chăn cũng không đắp, quần áo trên người đã nhăn nhúm hết cả lại. Giường của anh ta lớn, cô lại cuộn tròn người mà ngủ, trông như đứa trẻ con, chỉ chiếm một góc rất nhỏ trên giường.

Chu Diễn Chiếu vốn định cúi người xuống đánh thức cô dậy, nhưng anh ta vừa khom người liền trông thấy hai hàng lông mi dài mảnh của cô bình thản phủ lên mắt, hai má hồng hồng, tựa như đang mơ một giấc mơ đẹp. Lại giống như rất lâu rất lâu trước đây, có một lần anh ta về muộn, trèo cây len lén chui qua cửa sổ, còn Chu Tiểu Manh không hiểu sao lại gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi, trên tay vẫn còn cầm bút, trước mặt là cuốn sách tiếng Anh đang mở, bên trên gạch chi chít những đường xanh xanh đỏ đỏ. Trông cô lúc ấy tựa như một chú chim nhỏ gối đầu lên cành ngủ ngon lành vậy. Chu Diễn Chiếu cũng không biết mình ngẩn người ra đó bao lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng rút cây bút ra khỏi tay cô, bế cô lên giường, đắp chăn cho cô.

Lúc ấy, đôi má cô tựa như trái táo, bóng bẩy phúng phính, thoang thoảng hương thơm thanh mát, khiến người ta không nỡ chạm vào. Anh ta lặng lẽ rút ngón tay về, quay người trở ra chỗ chiếc sập nhỏ ngồi xuống, châm một điếu thuốc.

Có lẽ tiếng bật lửa làm cô kinh động, cũng có thể do mùi thuốc lá đánh thức cô, không lâu sau Chu Tiểu Manh tỉnh dậy, cô trở mình, hơi ngớ người ra nhìn Chu Diễn Chiếu.

Phòng không bật đèn, nhưng trong bóng tối anh vẫn nhìn rõ được bộ dạng cô lúc này, trông như đứa trẻ ngủ mê, lại như vừa tỉnh lại, vẫn còn đôi phần ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Anh ta dập thuốc, nói: “Ai cho cô vào phòng anh?”

Chu Tiểu Manh không nói gì, chỉ bó gối ngồi ở góc giường, nghiêng đầu nhìn anh ta. Chu Diễn Chiếu tiện tay bật chiếc đèn cây bên cạnh, giọng nói vẫn toát lên vẻ khắc bạc: “Đừng giả câm nữa, ra ngoài!”

CHươNG 11 (11)

Chu Tiểu Manh vẫn không nói không rằng, ánh sáng của chiếc đèn cây tựa làn nước ấm áp tràn lên người, thứ ánh sáng hơi mờ mờ ấy tỏa ra từng quầng từng quầng như gợn sóng lăn tăn. Cô như bị ánh đèn làm chói mắt, chầm chậm ngoảnh đầu sang bên, kéo chăn, rúc mình vào trong ngủ tiếp. Chu Diễn Chiếu bực bội bước tới giật chiếc chăn lên, định kéo cô dậy, không ngờ Chu Tiểu Manh rất nghe lời, ngoan ngoãn bám vào cánh tay anh ta, chỉ là không chịu buông tay. Chu Diễn Chiếu hết cách, kéo qua kéo lại với cô mấy cái, rồi hết kiên nhẫn, đành mặc cho cô cởi cúc áo mình.

Nụ hôn của cô vừa nhẹ vừa ấm, chạm lên môi anh ta như bông hoa tuyết, khẽ chạm liền tan chảy. Chu Diễn Chiếu ôm chặt cô vào lòng, tựa hồ muốn khảm luôn Chu Tiểu Manh vào trong thân thể mình vậy, đã mấy lần anh ta âu lo tự nhủ, tại sao trời vẫn chưa sáng, nhưng lại cũng âm thầm hi vọng, giá trời mãi mãi không sáng thì tốt biết mấy.

Chu Tiểu Manh mệt lả người, lúc trời sáng, cô còn chẳng trở mình lần nào, vẫn giữ nguyên tư thế lúc đi ngủ nằm bất động ở đó. Chu Diễn Chiếu định vào nhà vệ sinh, nhưng cô đã như một chú koala bấu chặt lấy thân cây, níu chặt cánh tay, vùi cả mặt vào lòng anh ta, anh ta thử mấy lần đều không sao tách được tay cô ra. Lần cuối cùng có lẽ dùng sức hơi mạnh, Chu Tiểu Manh đang đắm chìm trong mộng hơi cựa quậy, rồi lại ôm cánh tay anh ta chặt hơn.

Chu Diễn Chiếu nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, phỏng chừng bị ngứa, Chu Tiểu Manh rúc người vào trong thêm một chút. Anh ta thì thầm


XtGem Forum catalog