Cục cưng bé nhỏ của tổng giám đốc hai mặt

Cục cưng bé nhỏ của tổng giám đốc hai mặt

Tác giả: Băng Đô Đô

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329180

Bình chọn: 9.00/10/918 lượt.

n xấu, “Bảo Nhi, đừng lộn xộn, ở đây đông người.”

“Vậy anh cười đi.” Long Tịch Bảo le lưỡi một cái, buông móng vuốt xuống.

Doãn Thiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt với cô… mặc dù nhạt… nhưng lại đẹp đến không thể tưởng tượng nổi…

Long Tịch Bảo bị điện giật, thật là một tiểu thụ tà mị xinh đẹp a, không chịu nổi…

Đang lúc cô chìm trong trạng thái háo sắc, chỉ cảm thấy có người dùng lực kéo cô lại, cô không đứng vững xoay một vòng, sau đó cái mũi khéo léo đáng yêu liền đụng phải một ‘bức tường người’.

“A, đau quá.” Long Tịch Bảo ôm mũi, không vui ngẩng đầu muốn nhìn xem là người nào liều mạng… anh… anh Bác….

Doãn Thiên nhìn thấy người tới, nụ cười rất nhanh biến mất, nhìn cô gái nhỏ trong ngực Long Tịch Bác, vẻ mặt phức tạp thoáng qua…

“Tịch! Nhi! Em làm sao có thể ở chỗ này? Hả?” Long Tịch Bác tận lực khống chế mong muốn gầm lên giận dữ của chính mình, cắn răng hỏi.

“Em… em chính là nhớ hai anh, tới tìm hai anh chứ sao…” Long Tịch Bảo rụt cổ sợ hãi nhìn anh.

Long Tịch Bác hít sâu một hơi, tầm mắt đối diện với Doãn Thiên : “Chúc mừng Doãn tổng, lễ kỉ niệm 70 năm thành lập tập đoàn Doãn thị, xem ra tổ chức rất thành công.”

Không đợi Doãn Thiên mở miệng, cô gái nào đó rất không nhận thức rõ ràng tình hình của chính mình liền kinh ngạc nói : “Doãn tổng? Ai vậy? Là anh sao? Anh Thiên?”

Long Tịch Bác nghe cô gọi như thế, đôi ưng mâu không khỏi u ám, nha đầu đáng chết… về nhà xem anh trừng trị cô thế nào.

“Bảo Nhi… là anh.” Doãn Thiên ngẩn người, nhẹ nhàng nói, cô có thể cho rằng hắn lừa gạt cô hay không, nhưng hắn cũng không dùng thân phận giả để tiếp cận cô, là do cô không hỏi a. . . . . .

“Thì ra anh là tổng giám đốc nha, vậy mà lần đầu tiên quen biết anh còn nhỏ mọn như vậy, bắt em bồi thường cà phê cho anh, thật keo kiệt. Chẳng lẽ anh bủn xỉn không muốn xuất tiền ra sao? Như vậy là không đúng…” Long Tịch Bảo vui vẻ chui ra khỏi vòng tay của Long Tịch Bác, đỉnh đạc vỗ lên ngực của Doãn Thiên, tựa như khoảng thời gian mấy năm ở trường học kia… chưa từng thay đổi.

Cặp sinh đôi bị động tác của cô làm cho tức giận thiếu chút nữa hộc máu… Long Phi Tịch nhíu mày một cái, lạnh giọng nói : “Bảo Bảo tới đây, không cho phép không có quy củ.”

Long Tịch Bảo sững sờ, giọng điệu thật lạnh lẽo nha, đây là lần đầu tiên ba Tịch dùng loại giọng điệu này nói chuyện với cô… ngẩn người xong, cô ngoan ngoãn đi tới bên cạnh ông, vuốt vuốt tóc, khôi phục lại hình tượng thục nữ…

Cặp sinh đôi nhìn trang phục của cô một chút, không khỏi nhíu mày kiếm, không hẹn mà cùng đẩy mái tóc dài ở trước ngực ra sau lưng, che kín tấm lưng tuyết trắng như ẩn như hiện kia.

Long Phi Tịch… đôi mắt phượng tà mị của Doãn Thiên chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt… chính là ông ta… là ông ta hại chết cha mẹ hắn… là ông ta…

Long Phi Tịch nhàn nhạt nhìn cặp mắt phượng không hề che giấu thù hận ở trước mắt, kiếp này… thù hận của cậu, lại từ đâu mà đến hả Vu Vân Thương. . . . . .

CHƯƠNG 140: LỜI ĐỒN ĐẠI CÓ THỂ TIN SAO?!

Chương 140: Lời đồn đại có thể tin sao?!

Long Tịch Bảo nhìn Doãn Thiên, thì ra người anh hận chính là ba Tịch, người mà anh muốn trả thù cũng là ba Tịch, cũng không phải là cặp sinh đôi, nhưng… Tại sao?

Đôi mắt phượng xinh đẹp này, sao lại quen thuộc như vậy chứ… giống như một người… Phượng Vũ Mặc nghi ngờ nhìn chằm chằm Doãn Thiên.

Không khí có chút trầm mặc… Bọn họ nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người. . . . . .

Một lúc sau, Long Phi Tịch thản nhiên cười : “Chúc mừng, Doãn tổng.”

“Cám ơn.” Doãn Thiên rũ hàng lông mi thật dài xuống, che đậy hận ý của mình.

“Ah, Nguyệt Nguyệt!” Long Tịch Bảo rốt cuộc để ý đến cô gái tóc tím bên cạnh, vui vẻ kêu to ra tiếng.

Bị gọi đến tên, Mông Nguyệt ngẩn người, nhìn Bảo Bảo hưng phấn nhào về phía mình, còn chưa kịp phản ứng, liền bị cô bổ nhào vào….

“Nguyệt Nguyệt, chị có khỏe không? Chị là bạn gái của anh Thiên sao? Chị đi rồi em cũng không tìm được chị, có thời gian rảnh chúng ta cùng đi ăn Ice Cream nha.” Long Tịch Bảo ôm thật chặt Mông Nguyệt, meo meo nói.

Mông Nguyệt không có thói quen bị người khác đụng chạm, thân thể cứng ngắc nhẹ giọng nói : “Được… được.” Cô ấy tại sao lại vui vẻ như vậy… cô ấy hẳn là biết mình là gian tế chứ…

Long Tịch Hiên không chịu được kéo Long Tịch Bảo về trong lòng, ‘dịu dàng’ nói : “Bảo Bảo, em đã quên hết lễ nghi mà chúng ta dạy em rồi sao? Hả?”

Long Tịch Bảo ngẩn người, nhỏ giọng : “Xin lỗi anh, không kìm lòng được a.”

Long Tịch Hiên nhìn cô một cái, không nói chuyện nữa, chỉ là ôm cô thật chặt.

“Như vậy, Doãn tổng, cậu đang bận rộn, chúng tôi đi về trước đây.” Long Phi Tịch lạnh nhạt nói, nhìn Doãn Thiên một chút… Tầm mắt của hắn vẫn như cũ dừng lại trên người Bảo Bảo… Kiếp này… cậu vẫn không giải được độc của mình như cũ sao…Vu Vân Thương…

Doãn Thiên nghe vậy, nhìn về phía ông gật đầu một cái.

“Anh Thiên….” Long Tịch Bảo còn muốn nói thêm gì đó, kết quả mới vừa mở miệng liền bị Long Tịch Hiên cố ý siết chặt cánh tay làm cho cô thiếu chút nữa không thở nổi… Cô bé nào đó ngẩng đầu nhìn Long Tịch Hiên mặt không có biể


The Soda Pop