
u tình gì, len lén làm khẩu ngữ với Doãn Thiên… (em sẽ gọi điện thoại cho anh.)
Doãn Thiên nhìn miệng của cô, cười khẽ gật đầu một cái. Sau đó đưa mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi… Bảo Nhi… em tha thứ cho anh rồi đúng không… Bảo Nhi. . . . . .
Mông Nguyệt cười khổ nhìn vẻ mặt phức tạp của Doãn Thiên, hắn cả đời này… phải chăng sẽ không yêu người khác nữa… như vậy những nỗ lực và sự chờ đợi của cô… còn có ý nghĩa sao?
Đợi đến khi nhóm người cả nam lẫn nữ xuất chúng của Long gia đi khỏi, đám ‘người xem’ mới bắt đầu ồn ào bàn tán…
“Tôi nhớ rồi, cô bé với mái tóc dài chính là con gái út của Long gia, hòn ngọc quý trên tay Long gia a.”
“Nhưng theo như lời đồn đãi, tiểu công chúa của Long gia không phải dịu dàng hướng nội, không thích nói chuyện sao?”
“Cậu cũng nói là lời đồn rồi… Nếu là lời đồn đãi, thì sao có thể tin hoàn toàn chứ.”
“Nhưng đích thật là dáng dấp giống như Thiên Tiên a, còn có Long phu nhân cũng là báu vật a….”
“Còn có… còn có…. Hơn nữa… hơn nữa….”
Chiều nay, Long gia trở thành đối tượng cho mọi người thảo luận. . . . . . . . .
CHƯƠNG 141: ÚP MẶT CÀO TƯỜNG SÁM HỐI?!
Chương 141: Úp mặt cào tường sám hối?!
Đại trạch Long gia
Long Tịch Bảo và Phượng Vũ Mặc tay nắm tay, nín thở ngồi trên ghế sa lon. . . . . . Bầu không khí áp suất thấp trong phòng khách thật là đáng sợ nha.
“Hai người làm sao mà biết chúng tôi ở đâu?” Long Phi Tịch nhàn nhạt mở miệng, đôi ưng mâu chăm chú trừng mắt nhìn hai người phụ nữ trên ghế sa lon…
“Mẹ Vũ, ba Tịch hỏi mẹ đấy.” Long Tịch Bảo nhỏ giọng meo meo nói, nhẹ nhàng đẩy bả vai của Phượng Vũ Mặc một cái.
“Ba Tịch của con là đang hỏi con đó, con không nhìn thấy ba con nhìn chằm chằm vào con sao?” Phượng Vũ Mặc lắc đầu một cái, cũng nhỏ giọng nói.
“Làm gì có, trong mắt của ba chỉ có mẹ thôi, làm sao có thể đến phiên con.” Long Tịch Bảo bày ra vẻ mặt mẹ đừng đùa, nhìn Phượng Vũ Mặc.
“Đừng quá khiêm nhường, bảo bối, dung mạo của con đáng yêu như thế, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, quá khiêm tốn chính là dối trá, mẹ bảo đảm, ba con bây giờ chính là đang nhìn con.” Phượng Vũ Mặc trưng ra vẻ mặt mẹ không có đùa, nghiêm túc nhìn Long Tịch Bảo.
“Đủ rồi!” Long Phi Tịch hét lớn một tiếng, hai người nào đó đang tranh chấp sợ tới mức ngồi thẳng nhìn về phía ông.
Long Phi Tịch hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói: “Hai người về phòng trước đi.”
“Dạ, ông xã.”
“Dạ, thưa cha.”
Hai người phụ nữ như trút được gánh nặng, sau đó tay nắm tay đứng lên, chuẩn bị trở về phòng…
“Tất cả! Tự! Trở! Về! Phòng!” Long Phi Tịch từng chữ từng câu mà nói.
“A…” Long Tịch Bảo cùng Phượng Vũ Mặc cô đơn liếc nhìn nhau, rồi buông bàn tay nhỏ bé đang nắm tay mình, trở về phòng của mình.
Long Phi Tịch nhức đầu day day mi tâm, nhìn về phía cặp sinh đôi: “Hắn là Vu Vân Thương.”
Cặp sinh đôi sững sờ, không lên tiếng.
“Xem ra người hắn hận là ta, về phần tại sao, các con đi thăm dò đi, tra được rồi hãy quyết định có muốn động thủ hay không.” Long Phi Tịch nhàn nhạt nói.
“Tại sao?” Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, xem ra là không muốn đợi.
“Oan oan tương báo đến khi nào mới dừng, nếu như có thể hóa giải được, cũng đừng động thủ, hơn nữa theo như lời của hai đứa, hắn dường như có lẽ đã từ bỏ việc báo thù, ta nghĩ, nếu như trời cao cho chúng ta cơ hội sống lại lần nữa, như vậy biện pháp giải quyết tốt nhất không phải là giết, mà là hợp.” Long Phi Tịch nhìn Long Tịch Bác, vẫn là giọng nói như thường lệ.
Long Tịch Bác suy nghĩ một chút, không nói chuyện nữa. . . . . .
“Tra được rồi nói cho ta biết.” Long Phi Tịch đứng dậy, đi về phòng. Đi được nửa đường, đột nhiên quay đầu lại : “Đi dạy dỗ lại Bảo Bảo đi, giữa nam nữ vẫn phải có khoảng cách, con bé hành xử vô tâm, sẽ làm cho người có ý nhớ mãi không quên.” Nói xong liền trực tiếp đi về phòng mình.
Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ nhất định sẽ ‘giáo huấn’ cô ‘thật tốt’!
Trong căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo…
Long Tịch Bảo đối mặt với mặt tường thủy tinh Lưu Ly ngoan ngoãn quỳ, hối lỗi…
Cặp sinh đôi mở cửa đi vào, nhìn tạo hình của cô, “Em đang làm gì?”
“Em đang úp mặt vào tường sám hối.” Long Tịch Bảo nhỏ giọng.
“Đứng dậy đi.” Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói.
Long Tịch Bảo đứng dậy, xoa xoa đầu gối, làm bộ đáng thương nhìn bọn họ…
Long Tịch Bác nhìn tấm đệm lót dày và êm ái trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng: “Em thật là có thành ý.”
“Anh mới biết hả… cho nên, tha thứ cho em đi, lần sau em không dám nữa.” Long Tịch Bảo đi tới nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của anh.
“Đi thay ngay cái váy chướng mắt này ra, tháo trang sức ra, tắm rửa sạch sẽ rồi trở ra gặp anh.” Long Tịch Bác nhíu mày kiếm, không vui nói.
“Tại sao? Mẹ Vũ nói thế này rất đẹp mắt a… Anh không vui sao?” Long Tịch Bảo không hiểu nhìn trang phục của mình, còn xoay một vòng nữa chứ.
“Đừng dài dòng, còn không đi anh liền tự mình giúp em.” Long Tịch Bác cắn răng nghiến lợi nói xong, còn vặn khớp ngón tay phát ra âm thanh rắc rắc.
Long Tịch Bảo sợ run, chạy về phía phòng tắm. . . . . .
30 phút sau… Long Tịch Bảo mặc áo ngủ đi ra. . . . . .
“Sao em không nán lại trong đấy