
ồi bé, mẹ cho cái gì cũng chén sạch.“Mày học lớp B3 hả? Gặp bọn thằng Phong, con Yến chưa?”“Có gặp rồi! Lớp mày đây hả?”“Ờ. Cả lớp được vài đứa con gái. Trưa về nhà tao ăn cơm nhá!”Dẫu nhiều năm không gặp nhưng tôi không hề có khoảng cách trước Mai Mít.“Tao không dặn mẹ mà đi qua trưa để cả nhà chờ cơm đâu có được. Hay mày qua nhà tao?” ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [CHAP 19'> (4) “Thời buổi này có đứa không dùng điện thoại à?”Không phải tôi không dùng, mà dùng chung với bà, vì không muốn làm phiền bà nội nên tôi chẳng lưu số nhiều người, chủ yếu dùng để báo thức nên đi học chẳng cần mang theo. “Thế ra mày là đứa yêu cái thằng cao to trắng như con lợn sữa ấy hả?”Hic, con lợn sữa, Vũ mà nghe thấy những lời này chắc sẽ ném Mai Mít của tôi xuống hồ mất. “Nghe nói nó đầu gấu, bị bố mẹ cho về đây cách ly với đám bạn hư hỏng mà tao thấy nó có quậy gì đâu? Bọn lớp mười thích lắm, suốt ngày “anh Vũ, anh Vũ!”. Nó cứ vào căng tin là cả lũ con gái vào mua.” “Ừm.” “Thế ra mày yêu nó thật hả? Chúng nó bảo mày cướp người yêu của con Yến và con Quyên, phải không?” “Trời đất, tao với Vũ chỉ là bạn cùng bàn. Lần trước tao bị mấy người trường khác bắt, Vũ cứu nên các bạn suy diễn chứ làm gì có chuyện gì.” “Ờ, tao cũng không tin. Ngày xưa mày đần đần, lớn lên thì vẫn vậy, sao khôn lên được. Haha, hay mày giới thiệu tao cho thằng Vũ.”Thà rằng Mai Mít úp cái sọt vào mặt tôi còn hơn nói tôi vậy. Mặt tôi tiu nghỉu. “Tao đùa thôi chứ tao thích thằng Phong cơ!” “Hả, mày cũng mê Phong á?”Tôi giật mình nhìn Mai Mít. “Cũng? Ý mày là cũng giống như mày?”Tôi vừa nói cái gì vậy? “Không không, tao thấy bọn lớp tao khen về Phong nhiều lắm. Chứ bao lâu rồi mới gặp, tao…” “Thời gian chẳng nói lên điều gì. Lộ rồi nhá, mày thích thằng Phong, hồi xưa mày đã thích nó rồi mà không dám nhận.” “Không, mày nói linh tinh. Hồi đó còn bé biết cái gì chứ. Đừng có suy luận lung tung.”Tôi vội vàng lấp liếm. “Thôi đi ăn kem, tao mời.”Tôi đi theo Mai Mít ra căng tin trường, nó mua hai que kem gấu. “Ăn tao xem mày còn cắn bằng răng hàm nữa không?”Nó nhìn tôi bằng vẻ mặt nhăn nhở, cái răng khểnh không lẫn đi đâu được, Mai Mít của tôi.Tôi vờ như không nhớ, cắn bằng răng cửa, khi vừa chạm vào miếng kem, răng tôi buốt lạnh, co rúm người. Tất cả tại nó mà còn nhe răng cười. Nhưng tôi thích lắm, hai đứa cứ đứng nhìn nhau cười thế là hạnh phúc lắm rồi. “Thế giờ mày có chơi với thằng Phong không?”“… Cứ xa cách thế nào ấy, cả Yến nữa.”Tôi chỉ muốn quay ngược thời gian trở về những năm tháng tuổi thơ. “Ờ, tao với thằng Phong hồi nó mới về nước cũng thân lắm, giờ thì không chơi nữa. Cứ nhìn thấy mặt nó là tao ghét.”Mai ăn hết cây kem còn gặm nát que, nhìn nó đi khuệnh khạng như thằng con trai. Trông cứ buồn buồn. “Sao thế? Phong làm gì để mày không thích? Có xích mích ư?” “Thôi, khi khác tao kể, sắp vào lớp rồi.”Cái buồn của Mai lan sang tôi, hồi bé chúng tôi chơi vô tư với nhau là thế, nói cắt xít thì mười phút sau làm hòa, có thể ghét nhau được bao giờ.Tôi đi vào lớp vừa kịp giờ trống đánh. Vũ trông thấy vẻ mặt ỉu xìu dò hỏi cho bằng được:“Mặt mày như cái bánh mỳ mốc. Ai? Đứa nào dám bắt nạt mày?”Vũ nói tôi mới để ý, dạo này chẳng ai nhờ tôi đi mua đồ, phô-tô tài liệu hay trực nhật nữa, thi thoảng các bạn còn kéo tôi vào những câu chuyện phiếm khi quay xuống nói chuyện cùng Vũ. “Cuối tuần này lớp mình đi dã ngoại trên núi, có cắm trại, mày về xin phép bố mẹ đi, sáng năm giờ tao qua rủ.” “Ừ, tớ sẽ xin gia đình.”Nói vậy nhưng tôi không thực sự thích đi lắm, tôi vốn chưa hòa đồng với các bạn, ngoài Vũ ra thì chẳng chơi với ai cả. ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [CHAP 19'> (5)Chính vì thế khi đệ trình với bố mẹ, tôi đã nói:“Lớp con tổ chức đi du lịch, hai ngày một đêm, đóng gần triệu, con hay bị dị ứng phấn hoa không nên đi ông bà, bố mẹ nhỉ?!”“Ờ, với số tiền đó cả nhà ta ăn tẹt.”Ông gắp miếng cá khô cho tôi và nói. Còn bà, bố mẹ không nói gì tức là họ đồng ý.Tôi thấy rất vui vì điều đó.*Các bạn đã đóng tiền cho lớp phó kiêm thủ quỹ Lệ Quyên, chuyến đi lần này không phải do cô giáo chủ nhiệm mà cô dạy Hóa và thầy Lý đảm nhiệm. Hai thầy cô rất ủng hộ tình yêu tuổi học trò nên cho phép các bạn rủ nửa còn lại đi cùng. Tôi thấy Minh Thu hỏi Quyên có gạ ông xã của mình đi không?, và bạn ấy gật đầu. “Sao chưa có mày trong danh sách?”“À, tớ không đi được rồi.” “Sao không?” “Tớ không được đi qua ngày.”Tôi lấy đại một lí do vì trông Vũ có vẻ nghiêm trọng. “Có giáo viên quản lý còn lo gì?” “Mới lại nhà tớ cuối tuần này có việc.” “Việc gì?”Tôi không thể ngồi cùng các bạn nữ và nói về mấy loại mỹ phẩm Hàn Quốc, hoặc tán ngẫu về mấy bộ phim thần tượng trong khi tôi thường hay cùng chị Thủy Anh đến nhà anh Sơn Anh xem phim kinh dị. Các bạn trong lớp thuộc về thế giới khác tôi hoàn toàn, hoặc có thể nói rằng tôi là cá thể biệt lập. “Để tao bảo thằng lớp trưởng và con lớp phó đến tận nhà xin giúp mày.”Tôi biết Vũ muốn hướng tôi tới tập thể nhưng quả thực tôi không muốn. Với tôi, tôi chỉ cần lượn lờ phố phường cùng Mai Mít, hoặc nghe bọn lớp cũ kể chuyện thôi. “Họp… họp mặt gia