
đình.”Tôi nói đại loại như vậy.“Ờ, hôm đó tao sẽ đến nhà mày.” “Cái gì? Bạn đến có việc gì? Nhà tớ bàn chuyện riêng mà! Bạn còn đi du lịch với lớp nữa, đừng đến, không cần phải đến.”“Tao có việc bận, không đi với lớp nữa.” “…”Tôi không biết Vũ bận gì, nhưng hy vọng cậu ấy sẽ không vì tôi mà hủy chuyến đi chơi thú vị.“Tao đến chào hỏi gia đình tương lai.”Vũ lại nói nhảm rồi. Hichic, cậu ấy còn muốn châm chọc tôi đến bao giờ nữa? Tốt nhất không nên nói thêm gì.*Mẹ bảo gặp Phong ở chợ, cậu ấy đi chợ chiều mua xúc xích và thức ăn cho em cùng cả nhà. Tôi đang tưởng tượng Phong sẽ nói gì khi mua cá, có mặc cả như bà nội tôi không?, hoặc chọn từng quả cà chua cực kỳ kỹ lưỡng như mẹ. Rồi mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng việc so cô con gái mười bảy tuổi chưa biết lên thực đơn cho gia đình với thằng con trai mười bảy tuổi tinh thông cuộc đời. (>___<)“Thứ bảy trường con được nghỉ, mẹ rủ nó vào nhà mình ăn cơm.”“Thật á ạ?”Tôi mừng rơn hét lên. Cậu ấy không đi núi với Lệ Quyên mà đến nhà mình, thích quá.“Nhưng nó bảo đi du lịch.”“Thế ạ.”Giọng tôi yếu xìu tức khắc, suýt nữa lấy nhầm chai mắm đổ vào chảo rán trứng. (-___-)“Nhưng chắc nó sẽ đến vì nhớ ông bà nội của con.”“Thật không mẹ?”“Ừ, sau khi mẹ bảo rủ cả Mai Mít nữa.”Dù không phải lí do vì mình nhưng tôi vẫn vui bởi Phong sẽ đến nhà. Tôi sẽ lôi sẵn cuốn album cũ để khoe với hai người bạn cũ. Tiện đây tôi sẽ tra hỏi bằng được vấn đề giữa Phong và Mai Mít là gì. Đà CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [CHAP 20'>Chương 20:“Cuối tuần tao có việc đột xuất, không đến chơi với mày được rồi.”Khi tôi khoe với Mai Mít Phong sẽ đến, nó trả lời như vậy, rõ ràng trước đó nói rất rảnh. Nhà nó bán nước giải khát nên phải trông hàng, trời sang thu còn mấy người uống nữa chứ. Tôi xị mặt nhìn nó. “Mày nói đi, sao mày không muốn gặp Phong?” “Đâu có. Hắn đẹp trai như vầy, nhìn lác cả mắt còn muốn nhìn nữa, việc gì tao phải tránh?!” “Không phải, đừng giấu, tao biết chuyện không đơn giản như thế. Phong có hai nhà, có hai người em, hơn nữa, cô Khánh họ Đỗ, em cậu ấy là Trịnh Nguyễn Lâm Anh.”Mai Mít đáp lời tôi bằng tiếng thở dài thượt.“Mày nom ngơ ngơ nhưng cũng tinh ý nhỉ. Bố mẹ nó ly dị lâu rồi.”Tôi giống như người bước hụt, chuyện gì đã xảy ra với gia đình bên cạnh nhà tôi thế? Tôi vẫn còn nhớ, mỗi khi bị chú Dương đánh đòn, Phong chạy sang nhà tôi đợi mẹ về, cô Khánh đi làm về muộn nhưng chú Dương luôn nhắc cô mua kem dỗ dành con trai, tôi vẫn được ăn ké nên rất nhớ, nhớ rõ lắm, nếu hôm nào cậu ấy ngủ quên, chú Dương bế về. Phong còn khoe với tôi được đi chụp ảnh gia đình, được đi công viên nước, được đưa đi ăn nhà hàng, được nhiều thứ lắm, sao có thể…“Thế sao mày còn ghét Phong?” “Thằng Vũ nãy giờ đứng giữa sân trường tìm mày kìa, nó nhìn về hướng này mãi. Quên mất tao chưa chép xong bài tập về nhà, tao vào lớp chép nốt.”Tôi vừa đưa mắt ra sân trường quay lại đã không thấy Mai Mít đâu, nó bỏ vào lớp khi câu hỏi của tôi chưa được trả lời. Cảm xúc trong tôi như vỡ vụn, cái suy nghĩ rằng bốn đứa trẻ con tụi tôi luôn hạnh phúc vỡ vụn.Tôi đi dọc hành lang về lớp, nước mắt ứa ra từ lúc nào. Tôi hiểu rồi, về lí do gần đây mới gặp Phong đi cùng đường về, vì sao khi ông nội đề nghị Phong mời cả gia đình đến nhà ăn cơm, cậu ấy im lặng, vì sao Phong không còn hồn nhiên, nghịch ngợm như trước nữa.“Con bé kia làm mày khóc hả?Tôi giật mình vì giọng nói của Vũ, chỉ lắc đầu đi tiếp.“Mày đừng khóc nữa,… sao mày cứ khóc thế?”Vũ gạt những giọt nước mắt trên khóe mi tôi, chả ai làm tôi khóc cả nhưng sao nước mắt cứ đua nhau rơi như thế. “Tớ đau lắm…”Đau muốn nổ tung,Cậu ấy cho tôi nắm vạt áo và để tôi được khóc.*Hai con mắt đỏ hoe, mũi thì sụt sùi dù đã ba tiết học trôi đi, tôi lóc cóc đạp xe về, hôm nay trời mưa lâm thâm. “Có chuyện gì thế?”Đến lúc này Vũ mới hỏi lí do, nhưng tôi không muốn trả lời, vẫn im lìm, một lúc mới nói:“Thôi, bạn về đi, không cần đưa tớ về tận nhà đâu.”Tôi đạp xe nhanh, bỏ lại Vũ phía sau.Qua ngã tư đèn đỏ, tôi gặp Phong.“Lâm Anh sao vậy?”“À không, tớ không sao, tớ không hề sao, bụi bay vào mắt tớ.”Tôi vội vàng che giấu bằng nụ cười tươi rói. “À…” – Phong ngoái lại phía sau – “Giận nhau hả?” “Gì cơ? Giận ai?”Từ trước tới giờ tôi có biết giận ai, Phong nói gì tôi không hiểu, khi quay lại phía sau tôi thấy Vũ cúi gằm mặt, quay đầu xe. Thì tôi vừa nói cậu ấy đi về chứ có gì mà Phong cười như vậy, nhưng nụ cười của cậu ấy khiến tôi đau. Mỗi khi Phong bị bố đánh tôi cũng đau, mỗi khi cậu ấy vui tôi còn vui hơn, giờ nghe tiếng cười cậu ấy, tôi lại không thể vui. “Tớ nghe thầy Lý kể thầy ấy và thầy chủ nhiệm lớp B1 muốn kéo cậu vào đội tuyển của mình. Cậu lựa chọn chưa? Lý hay Toán?” Đà CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [CHAP 20'> (2) “Tớ không định lựa chọn.”Tôi định nghĩ ra một chủ đề nào đó để nói cùng Phong, nhưng tôi đang hỏi gì vậy, đặt cậu ấy ở giữa hai sự yêu thích? “Lâm Anh không đi núi với lớp à?” “Ừm.”Nó cũng giống như sự lựa chọn, cuộc sống vốn dĩ đã bắt chúng tôi phải lựa chọn.*Sáng thứ bảy, tôi dậy từ rất sớm, lau dọn nhà cửa rồi theo mẹ đi chợ, mua nhiều ơi là nhiều