
chiếc áo mưa giấy màu đỏ nhưng người bên trong đã ướt như chuột lột. Ngoài trời mưa tầm tã, trắng xóa. “Ơ kìa con bé này, bạn đến chơi nhà còn hỏi đến làm gì, vào phòng lấy bộ quần áo của bố cho bạn thay, nhanh!”Tôi vẫn đứng nhìn Vũ với vẻ lạ lẫm, cậu ấy đến nhà tôi để làm gì chứ? Để đến khi mẹ mang áo và chỉ cậu ấy về phía nhà tắm tôi mới tin Vũ đang có mặt ở nhà mình. “Sao mày ở đây?”Vũ dừng lại khi gặp Phong. “Tao đến chơi.” “Vậy còn chuyến du lịch với lớp tao?… À, ra vậy!” Vũ quay đầu lại nhìn tôi, giọt nước mưa rơi từ tóc cậu ấy xuống sàn, trông cứ tồi tội.“Bạn vào thay đồ đi kẻo ướt. Trong nhà tắm có máy sấy tóc đấy.”Chừng mười lăm phút Vũ bước ra khỏi nhà tắm, cậu ấy vẫn mặc nguyên bộ đồ lúc đến, áo trắng dài tay cùng quần bò. Mẹ tôi bảo sấy quần áo cho khô kẻo ốm nhưng Vũ từ chối.
ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [CHAP 20'> (4)
“Cháu ngồi quạt tý là khô.”
Mẹ không hỏi gì thêm, tôi cảm thấy sự không thích của mẹ khi Vũ tới đột ngột.
“Cháu đã ăn trưa chưa?”
“Cháu ăn rồi.”
“Lâm Anh, vào đun lại thức ăn cho bạn.”
“Ơ nhưng cậu ấy ăn rồi.”
“Cháu tự tìm đường vào đây à?”
Bố không nghe tôi nói, chỉ hỏi Vũ, vậy nên tôi vào bếp đun nóng đồ ăn.
“Vâng.”
“Sao không gọi bạn ra đón, nhà chú lòng vòng khó tìm.”
“Cháu không có số của Lâm Anh. Mà tìm cũng dễ thôi chú, hỏi người xung quanh là ra.”
“Người ướt từ trên xuống dưới còn nói nhà dễ tìm, không có số con Chun thì lưu số ông.”
Nghe ông nói vậy tôi mới ngó từ trong bếp ra, cái áo mưa giấy còn bị rách một đoạn dài, tóc Vũ rũ xù ra làm nhiều nhánh, làn da trông xam xám..
“Cháu là bạn thế nào của Lâm Anh?”
“Cháu ngồi cạnh Lâm Anh trên lớp. Hôm nay lớp đi du lịch, cháu không đi, ở nhà có mỗi mình nên…”
“Chứ không phải mày thích con Chun nhà ông hả?”
Tôi đang nêm thử gia vị suýt thì cắn phải lưỡi.
“Bố đừng nói đùa bọn trẻ như thế.”
Mẹ gằn giọng nhìn tôi bưng đồ ăn mang ra, tay cứ run run, đặt lên bàn.
“Tương ớt với nước me chua, không biết cậu ăn thế nào nên tớ mới cho một xíu xíu.”
Ban đầu tôi tưởng Vũ không thích, nhìn bát bánh đa cua một lúc rồi mới ăn, nhưng sau đó nhận ra rằng cậu ấy đang rất đói. (=___=)
Tôi ngồi nhìn Vũ ăn mà cảm thấy mình cứ ác ác thế nào, cậu ấy đội mưa đến nhà mà tôi không nhiệt tình lắm, thêm nữa cậu ấy nói thích mà tôi không hề đáp lại. Ơ mà tôi đang nghĩ gì vậy?
Ông bà nội đi ngủ trưa, ngồi với chúng tôi một lúc thì bố mẹ sắp sẵn áo mưa.
“Bố mẹ định đi đâu vậy? Trời còn mưa mà.”
“Hôm nay công ty có lịch làm tăng ca, các con ở nhà chơi.”
“Mưa to lắm, hay bố mẹ chờ thêm tý nữa.”
Tôi ngó đồng hồ mới biết không còn sớm gì, bố mẹ tôi cùng làm trong xưởng may mặc, dạo này họ phải đi làm thêm ca thường xuyên, có khi tới tối muộn mới về. Trước khi tôi còn tìm vị trí của chiếc ô Phong đã bật nó và chạy ù ra mở cổng, như thể cậu ấy khao khát được làm việc ấy vô cùng, trong khi nhiều lần phải đi làm sớm, biết tôi hay ngủ nướng, mẹ toàn ném chìa khóa vào trong.
Khi trở lại Vũ khoanh tay nhìn Phong hằm hằm. Tôi nhìn bát ô tô sạch bong trước bàn, lên tiếng hỏi:
“Vũ còn đói nữa không? Nhà tớ còn nhiều bánh đa…”
“Không!”
Vũ đưa đôi mắt như con dao sắc lẹm sang bên tôi, cảm giác như bị chiếu tướng vậy. Ngoài những lúc hiền hiền dễ gần, thi thoảng cậu ấy đổi gió khiến tôi lo húng.
“Trời tạnh rồi, mày về đi!”
Trời ạ, tôi mới là chủ nhà chứ có phải Vũ đâu mà cậu ta đuổi Phong đi.
“Ừm, tao cũng định về đây… nhưng trông thấy mặt mày như vầy nên không muốn về nữa.”
Phong khoanh tay nhìn Vũ, cậu ấy ngả hẳn người dựa lưng vào ghế. Tôi tự đặt câu hỏi rốt cục mình có phải chủ nhà không?
“Mặt tao làm sao? Mày không thấy mình vô duyên khi ở đây à?”
Ai vô duyên hơn ai chứ?
“Tao không.”
Tôi rõ ràng bị coi như bọt biển. Vì thế tôi ủng hộ câu trả lời của Phong.
“Ha ha, thôi tao về.”
Phong nói rồi đứng dậy luôn, cậu ấy còn vỗ vai Vũ.
“Ơ, cậu về ư? Sao cậu phải về?”
Tôi đứng dậy theo Phong, còn rất nhiều kỷ niệm chờ được đánh thức của hai đứa, như con lợn đất cả hai cùng góp được năm nghìn, hồi đó Phong cứ đòi đập ra nhưng tôi nhất quyết không cho, đợi đến khi nào lớn. Cậu ấy về lúc này chẳng quá sớm hay sao? ĐÃ CÓ ANH TRONG NỖI NHỚ CỦA EM CHƯA? [CHAP 20'> (5) “Tớ còn về trông Lâm Anh, lần sau tớ lại đến.”Tôi rất muốn nói rằng mình muốn đến chơi cùng em cậu ấy nhưng rốt cục không lên lời, đành ngậm ngùi đưa cho Phong một cái ô cho dù trời đã ngừng mưa.“Chào ông bà và bố mẹ cậu giúp tớ.”“Ừm. Cậu nhớ đường ra chứ?”Phong lên xe đưa tay chào tôi rồi đi. Trí nhớ cậu ấy tốt nhật, chứ tuy là nhà mình nhưng hồi mới chuyển tới tôi phải mất năm sáu bảy tám lần đi nhầm ngõ khác. Đợi bóng cậu ấy xa tít tôi mới vào, Vũ đang xem cuốn album của tôi.“Bạn không đi du lịch với lớp?” “Ờ.”Vũ đáp bằng giọng thờ ơ. Cậu ta đúng là sáng nắng chiều mưa. Tôi chỉ ngồi nhìn Vũ lật qua lật lại những bức ảnh. “Sao chụp với thằng Phong nhiều thế?”Hỏi hay thật, có máy ảnh thì chụp chứ sao, máy của chú Dương, tôi chạy loăng quăng sang nhà Phong một buổi sáng chú nháy tới chụp kiểu không nhiều mới lạ. “Thích thì chụp.” “Lâm Anh đừng nghĩ về quá khứ mà quê