
tỉnh?” giọng nói Trăn Mặc khàn khàn, lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tô Ca ngửa đầu suy nghĩ nguyên nhân việc này, trong lòng thấy áy này, là mình liên lụy đến Trăn Mặc:
“Trăn Mặc, thật xin lỗi!” Hình như có một đôi tay xoa tóc, rồi vỗ nhẹ đầu cô, nàng nghe được giọng nam khàn khàn:
“Không sao, hiện tại nên nghĩ làm sao chúng ta có thể chạy trốn” .
Nghe vậy, Tô Ca tìm kiếm đôi tay Trăn Mặc mà nắm lấy, đôi mắt lóe sáng nhìn Trăn Mặc nói:
“Trăn Mặc, đừng sợ, không có việc gì, Tần Mặc Nhiên nhất định sẽ tới cứu chúng ta!” .
Tô Ca thề, cô tin tưởng người đn ông đối xử với cô như trân bảo chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô. Anh hiện tại chỉ không biết cô bị bắt mà thôi. Một khi anh phát hiện sẽ tận dụng hết khả năng của mình đi tìm cô!
Trăn Mặc nghe thấy lời đảm bảo chắc chắn này của Tô Ca, môi không nhịn được mà hiện lên một chút châm chọc, thật có không? Nếu anh ta thật sự quan tâm cô…tại sao giờ này cô còn ở chỗ này? Cô gái ngốc. Cậu sờ đầu Tô Ca, nhưng không nói một câu.
Cái rương hình như được chở đi, lại không biết sẽ đi nơi nào. Tô Ca chỉ cảm thấy cảm giác say say lảo đảo không chấm dứt, thân thể dần lạnh đi, chỉ có Trăn Mặc nắm chặt tay cô, cô mới có thể thấy được một chút nhiệt độ.
Chẳng biết lúc nào, thân thể hai người dần tựa vào nhau giống như là hai con thú sưởi ấm cho nhau trong băng tuyết. Tô Ca nắm thật chạy tay Trăn Mặc, như là mới nhớ tới, mình cũng đã hai mươi sáu tuổi. Nhưng Trăn Mặc bộ dạng vẫn còn là thiếu niên. Không khí quá yên tĩnh làm người ta nổi điên. Tô Ca chịu không nổi, giống như là một loại chết kỳ lạ, nhịn không được mở miệng nói:
“Trăn Mặc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Cho đến khi nghe được tiếng của mình, cô mới cảm giác được lòng mình đang nhảy loạn rốt cuộc bình tĩnh lại.
“Mười chín rồi, chưa đầy ba tháng nữa là hai mươi.”
Nghe vậy, Tô Ca không nhịn được liền vuốt đầu Trăn Mặc, sau đó nói:
“Nhỏ như vậy à, tôi đã 26 rồi.” .
“Hai mươi sáu tuổi? Thì ra cô đã già như vậy rồi hả ?” .
Giọng nói Trăn Mặc lộ rõ kinh ngạc, còn có ghét bỏ. Tô ca quay đầu đi, định không để ý đến cậu ta nữa. Thằng bé đáng chết, nói chuyện thật không được người thích. Lại yên tĩnh được mộ lúc, Tô Ca cũng không biết thời gian qua bao lâu, lâu đến nỗi hai mắt cô mơ màng muốn ngủ thiếp đi. Lại nghe “Ầm” một tiếng. Hình như là có người đem cái rương để xuống dưới đất. Chỉ chốc lát liền nghe được tiếng soàn soạt mạnh, nắp rương mở ra, cũng trong lúc đó, Trăn Mặc thật nhanh viết hai chữ lên tay cô:
“Nhắm mắt” . Nhắm mắt? Là đang bảo mình giả vờ bất tỉnh? Tô Ca lập tức nghe lời.
Đường Lăng cho người mở rương ra thì chỉ thấy hai người yên lặng dựa vào nhau cứ như là đang ngủ say, nhăn mặt lại, vẻ mặt đầy chán ghét. Chỉ nghe hắn nói:
“Lôi họ ra!”
Tô Ca thấy có đôi bàn tay to cầm cánh tay cô đem thân thể cô xách lên. Đau, cô cố gắng khống chế lông mày, không dám phát ra tiếng. Rồi cô cảm thấy người nọ đặt cô nằm trên mặt đất, còn là nằm thẳng, giống cái phòng chứa thi thể. Ngay sau đó Tô Ca cũng cảm thấy bên cạnh cũng như vậy, là Trăn Mặc cũng bị đặt như cô. Hiện tại, nên làm gì? Tiếp tục giả vờ bất tỉnh hay tỉnh dậy cùng Đường Lăng nói chuyện? Nhưng cho dù là đàm phán, mình có lợi thế gì để nói với hắn? ?
“Còn không tỉnh lại sao?” Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nói âm hiểm của Đường Lăng. Cũng không biết là gió lạnh kéo từ đâu tới, làm cho xương cốt đều lạnh lẽo.
“Đã như vậy thì hắt nước thôi.” Hắt nước, là chuẩn bị dùng nước để dội họ cho tỉnh sao? Tô Ca đang muốn mở mắt, chỉ thấy một dòng nước “ào” dội xuống mặt cô, ngay lúc đó, bên cạnh cũng truyền tới âm thanh như thế. Tô Ca nhắm chặt mắt, cố gắng nín thở. Mẹ kiếp! Đường Lăng này thật biến thái, lại tưới nước ớt!
Thật vất vả cảm giác cay trên mặt mới rút đi. Tô ca mới dám mở mắt. Cố gắng khống chế ánh mắt nhã nhặn, nhìn Đường Lăng nói:
” Đường Lăng, anh muốn làm gì?”
Cô cũng không phải là ngu, Đường Lăng bắt cô, tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn nhục nhã cô! Nghe vậy, tâm tình Đường Lăng rất tốt, nhắm mắt lại, hẳn là có ý nghĩ biến thái, âm thanh khàn khàn cùng phấn khởi nói:
“Tôi muốn làm cái gì, cô ẽ biết nhanh thôi.”
Tiếng nói vừa ngừng, hắn liền xoay người sang chỗ khác, nhíu mày đứng sang bên cạnh chờ thật lâu sau mới dùng bộ mặt dữ tợn nói với A Thành:
” Còn lại giao cho cậu! Nhớ, nhất định phải thay tôi tiếp đãi cô ấy thật tốt, còn có tên kia bắt nhầm, tùy cậu xử lý!” .
Chỉ một câu nói này, liền nói lên tình cảnh của bọn họ bây giờ. Người đàn ông cao lớn kia vui vẻ tuân lệnh. Tô Ca lại nhớ về khi hắn có dục vọng cùng Trăn Mặc ở toilet, trong ngực phát lạnh. Mở miệng:
“Đường Lăng! Chúng ta nói chuyện một chút!”
Đường Lăng dừng lại, quay đầu lại châm chọc nhìn Tô Ca nhếch nhác:
“Cô muốn nói chuyện gì? !”
“Bỏ qua cho Trăn Mặc, anh cứ xử tôi đi” .
Trăn Mặc vô tội, nếu như không phải cô nhờ cậu ta đưa đi toilet, thì cũng sẽ không liên lụy mà bị bắt. Đường Lăng nghe Tô Ca nói, cười ha hả giống như là nghe được truyện cười. Dừng cười, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tô Ca:
“Cho dù tôi không thả cậu ta, thì cô bây giờ cũng không phải là mặc cho tôi xử lý ư? ”