
, chạy mấy bước vào trong lồng tre. Ôm lấy thân thể xích lõa của Tô Ca, ở bên tai cô không ngừng nói:
“Bạch luyện, tôi sẽ cứu cô , mặc kệ như thế nào, nhất định phải sống! !” Sau đó liền để thứ gì đó vào tay Tô Ca. Lạnh lẽo, lạnh như giờ phút này cô bị băng tuyết phủ kín mặt mũi. Tô Ca bất động, chỉ là lòng bàn tay cầm thật chặt vật kia.
Trăn Mặc nói sẽ cứu cô. Nhưng cậu không phải là luôn biết là người khôn giữ mình sao? Trăn Mặc, chỉ bằng sức lực của cậu, cậu muốn cứu tôi như thế nào?
Sau mọi chuyện, trong đầu Tô Ca giờ chỉ còn lại những hình ảnh đen trắng, cô nhớ người đàn ông cao lớn kia nói một câu “Tiểu tử đi ra”, nhưng Trăn Mặc vẫn bất động ôm lấy thân thể cô, cô nhớ mấy tên đàn ông cư xử như súc sinh, ra sức lấy chân đạp lồng sắt. Cô còn nhớ rõ, Trăn Mặc đem áo khoác trên người cởi xuống khoác trên người cô, trên mặt bất ngờ nở nụ cười nhẹ vô cùng kinh diễm. Những tên đàn ông vừa nãy còn đang chửi bới, giờ lại chìm sâu vào nụ cười của cậu. Truyền tới bên tai là giọng nói khác với trong quá khứ của Trăn Mặc, hình như mang theo mê hoặc : “Tôi tới thay cô ấy! ”
Tay kéo xuống dưới, chiếc áo sơ mi cuối cùng được cởi ra khỏi thân thể, lộ ra da thịt thiếu niên bóng loáng khác thường, còn có xương quai xanh tinh xảo. Ở ánh đèn lờ mờ, mơ hồ lộ ra hơi thở dâm mị. Thánh khiết cùng tà ác, mâu thuẫn đan xen vào nhau, trực tiếp thu hút ánh mắt đàn ông kia. Những tên đàn ông kia hơi thở thô thiển lộ ra rõ ràng , mỗi người đều muốn đen cái vòng eo mảnh khảnh kia đặt dưới thân, hung hăng chà đạp. Thiếu niên này làm bọn họ nổi lên thú tính.
Trăn Mặc quay đầu, để lại một câu nói cho Tô Ca, rồi sau đó không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi lồng. Người con trai ngày thương nhạt nhẽo, giờ lại quật cường, câu cuối cùng cậu nói với Tô Ca chính là:
“Thay tôi chăm sóc tốt cho em tôi” . Trăn Mặc, Trăn Mặc, tại sao hôm nay cậu không hận tôi, ngược lại lại đem Trăn Sinh phó thác cho tôi?
Thời điểm Trăn Mặc ra khỏi lồng sắt, ánh mắt sung sướng phấn khởi của lũ đàn ông kia đỏ ngầu như là dã thú. Tầm mắt của bọn họ tập trung lên người cậu, nóng bỏng như lửa, không ai còn nhớ trong lồng sắt còn một người phụ nữ lõa thể toàn bộ. Đây chính là sức quyến rũ từ bên trong của Hồng thư sinh ở Thiên Diễm.
Những tên này từng ngủ qua với vô số phụ nữ. Nhưng Trăn Mặc là Hồng thư sinh, bọn họ chỉ là những tên đàn ông ti tiện bán thể lực, ngay cả sờ cũng không được chứ đừng nói là hôn. Nên giờ có cơ hội này. Bốn tên đàn ông, bốn đôi mắt đầy máu như chuẩn bị đánh nhau.
Nổi bật nhất Thiên Diễm, trước đây chỉ phục vụ loại người có tiền, nhưng giờ đây mình có thể hành động vui vẻ tùy ý, chẳng phải làm người ta kích động? A Thành một thanh đẩy ba tên đàn ông khác ra, nói:
“Tôi đi trước, các cậu chờ đi! Xem ta đâm chết cậu ta như thế nào!”
Lần trước làm được một nửa, liền bị Tô Ca xông vào, lần này nói gì hắn cũng muốn làm cho hết hứng ! Trăn Mặc đã sớm nằm trên mặt đất, hai chân sạng ra, cười bất cần, nói:
“Ai tới trước đều giống như nhau!” Hình như thái độ như vậy chọc giận A Thành. Cởi dây lưng xong, cả người cao lớn như vậy đè lên người Trăn Mặc, cái vật xấu xí cứ thế thẳng tắp đâm vào người Trăn Mặc. Trăn Mặc nhắm mắt lại, những năm đầu đường xó chợ, cùng Trăn Sinh nương tựa lẫn nhau đều hiện lên, trong đầu óc vẫn nghĩ là:
” Dù sao tôi đã rất bẩn rồi, bẩn hơn nữa cũng không sao. Nhưng Bạch Luyện, cô vẫn còn trong sạch, hi vọng Tần Mặc Nhiên sẽ tới đúng lúc, có thể cứu cô, tôi chỉ có thể …. cố gắng kéo dài thời gian” .
Tô Ca ôm chặt đầu, không dám nhìn, không dám nghe, vậy mà âm thanh như có như không của tên đàn ông chà đạp thiếu niên kia, không có tí trở ngại nào cứ ở trong tai cô. Móng tay đâm chặt vào da thịt, máu tươi chảy ra. Tô Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng dị thường nhìn vào người trước mặt.
Đau! Cô lại mở mắt thật lớn, trong không gian phản chiếu hai bóng dáng đang chuyển động. Tiếng kêu trằn trọc thống khổ thuộc về Trăn Mặc. Phía trên đang ra sức chuyển động, là súc sinh . Một, hai, ba! Tổng cộng bốn tên đàn ông!
Ánh mắt Tô Ca chăm chú nhìn vào bốn sống lưng không ngừng bập bềnh kích thích. Cô phải nhớ rõ bộ dáng bọn họ, rồi sau đó giết! Một dao lại một dao! Nhất định phải giết chết hết bọn họ!!!
Bên tai mang lên không biết bao nhiêu tiếng gầm nhẹ sảng khoái của đàn ông. Một người đàn ông nhịn đến khó chịu, khóe mắt nhìn đến Tô Ca muốn đi đến. Trăn Mặc miễn cưỡng làm các loại động tác, mặt đã trắng bệch nhưng vẫn cười mị nói:
“Còn muốn…. tôi vẫn còn muốn!”
“Tiểu tiện nhân! Cậu đây là cảm thấy ta không thỏa mãn được câu!” Tên đàn ông trên người tấn công càng mạnh hơn. Nhanh chóng rút ra đâm vào mấy cái, rồi bắn ra, ngã xuống. Trăn Mặc dùng dằng đứng dậy, người không còn hơi sức gì kéo lấy đùi một người, mắt híp lại quyến rũ nói:
“Mau lại đây, thưởng thức tôi”. Tên đàn ông tà dâm cười hắc hắc, lão Nhị vẫn chưa thông suốt lại vùi đầu vào làm việc. Tô Ca hết sức cắn môi. Máu chảy ra, mặt đầy máu đỏ, tay chân cứng ngắc, nhưng cô không phát ra một âm thanh nào. Trăn Mặc. . . . Trăn Mặc. . . Trăn Mặc! ! Cậu nhất định phải còn