Đánh bại lính đặc chủng

Đánh bại lính đặc chủng

Tác giả: Tiêu Bạch Luyện

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328454

Bình chọn: 8.5.00/10/845 lượt.

sống. Tần Mặc Nhiên! Anh ở đâu, anh mau tới đi! Mau tới đi!

Con hẻm phía Đông. Tần Mặc Nhiên mặc áo đen, trong tay cầm một đầu người đang rỉ máu, đem vứt vào túi đen mà Hiên Mộc đã chuẩn bị trước. Vỗ vai Hiên Mộc, âm thanh trầm thấp nói:

“Tô Ca ở bên kia như nào rồi? !”

Hiên Mộc trầm giọng nói: “Máy cảm ứng Huyết ngọc báo tin về, trừ cảm xúc thay đổi cực kỳ lớn, hơi thở sinh mệnh vẫn bình thường. ”

“Vị trí cụ thể ở đâu?”

“Địa cung!” Nghe vậy, Tần Mặc Nhiên đem đầu người đưa cho Hiên Mộc, nói:

“Anh thay tôi đem đầu người giao cho Các lão! Tôi đi cứu Tô Ca!”

“Nhưng. .” Hiên Mộc nhìn vào cánh tay trái đang rỉ máu của Tần Mặc Nhiên. “Cánh tay trái của anh bị trúng đạn, xương sườn lại bị thương, phải đi thay thuốc băng bó bây giờ, nếu không, về sau không biết còn có thể cầm súng được không. Huống hồ nếu anh không tự mình đi giao nộp đầu người, hội trọng tài bên kia chắc chắn sẽ có chút bài trừ! Không bằng anh đi giao cho Các lão rồi băng bó, tôi đi cứu Tô Ca?”

“Tôi không nghĩ được nhiều như vậy ! Trước kia vì muốn mê hoặc Đường Lăng, làm cho Tô Ca ở bên người hắn, vì vậy tôi mới phân tâm không thể hoàn thành nhiệm vụ giả kia, làm cho cô ấy làm mồi. Hiện tại, tôi nhất định phải đi cứu cô ấy! Tôi có thể thấy được cô ấy rất cần tôi!”

“Như vậy, nhanh đi đi!” Hiên Mộc khẽ cúi đầu nói. Tần Mặc Nhiên nghe thấy thế, thân mình vội vàng biến mất trong màn đen!

Lâu như đã đi qua một thế kỷ, Tô Ca từ trong cảm xúc cuồng loạn như ma quỷ tỉnh lại, bên tai không hề nghe thấy âm thanh của Trăn Mặc nữa, dù là tiếng hít thở rất nhỏ cũng không có. Tô Ca nắm chặt tay, đụng phải vật mà Trăn Mặc đã đưa cho cô lúc trước, phát ra”Tách” một tiếng.

Có người đàn ông ở dưới đất tỉnh dậy, ngẩng đầu nhạy bén tìm kiếm bốn phía, sau đó nhìn thấy Tô Ca đang trong lồng, thân thể co ro. Không nhịn được liếm môi, hương vị của tiểu tử kia thật là mê hồn! Nơi đó thật chặt, thiếu chút nữa lão Nhị của hắn kẹp đứt. Vẫn chưa được thỏa mãn, tiểu tử kia cũng quá yếu! Thế nhưng bị đâm chết rồi ! Nhưng ở đây còn có một người. Nghĩ đến ăn xong món điểm tâm ngọt thì thật là tôys.

Bàn tay túm lấy tóc Tô Ca kéo cô ra ngoài. Tô ca trợn to hai mắt. Nhìn người nằm dưới đất, trên người đầy những vết bầm tím dữ tợn, nhưng một hơi thở cũng không có. Khuôn mặt trắng bệch hiện lên nụ cười quỷ dị. Trăn Mặc bị đùa giỡn cho đến chết, hiện tại chắc đến lượt mình.

Tô Ca an tĩnh nằm xuống đất. Nhìn ánh đèn mở ở bên trên, không tiếng động nở ra nụ cười như là bị điên. Nụ cười kia cứ thế mở rộng, lan đến toàn bộ khuôn mặt.

“Cô cười cái gì! Đồ lẳng lơ!”

Tên đàn ông thấy thế, tát mạnh Tô Ca mộ cái, mặt Tô Ca lệch về nột phía, khóe môi chảy máu. Mắt trống rỗng, máu đỏ thẫm, tái nhợt cười. Nhìn như quỷ khiến tên đàn ông kia run lên. Tên đó hùng hổ đứng dậy, không có hứng thú.

Tần Mặc Nhiên đi tới Địa Cung. Vén màn lụa mỏng đi vào, thấy chính là hình ảnh làm cho tim hắn nứt ra. Tô Ca giống như búp bê vải xích lõa nằm người đất, một tên đàn ông trần truồng đang trên người nàng bò dậy. Bên cạnh còn có ba tên đàn ông trần truồng, trên mặt đều là dâm uế nụ cười.

Tô Ca mê màng, hình như là Tần Mặc Nhiên tới. Cô không biết là anh dùng thân thủ nhanh nhẹn như thế nào giải quyết bốn tên kia, cô chỉ biết là anh đi tới thận trọng ôm lấy cô. Tay trái như đang chết lặng bỗng dưng tát anh “Chát” một cái. Cố gắng mở to mắt, cô mỉm cười

“Tần Mặc Nhiên, anh cuối cùng cũng tới.”

“Ừ, Tiểu Cách Cách, anh tới rồi” .

Tô Ca cười càng ngày càng lớn, rồi sau đó sờ vào bên hông của anh, cô nhớ hông anh có sứng. Cô muốn cầm súng! Cô muốn tự tay bắn chết đám súc sinh kia! Để cho tất cả bọn họ đi theo Trăn Mặc.

Vậy mà. . . còn chưa sờ tới. Đầu rủ xuống, cô liền ngất đi.

Tô Ca tỉnh dậy lần nữa phát hiện mình đang nằm ở trên giường mềm mại sạch sẽ. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy Tần Mặc Nhiên, anh đưa lưng về phía cô đang nói chuyện với một người phụ nữ trung niên mặc áo trắng dài. Thần trí khôi phục lại, cô liền nghe thấy:

“Đã kiểm tra kỹ càng cho cô ấy, trừ trên người có những vết thương ra, thì là não bị kích động nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng, may là màng phụ nữ còn nguyên vẹn, cô ấy vẫn còn là xử nữ”

“Điều này sao có thể!” Tô Ca nghe thấy đây là âm thanh của Tưởng Quang. Cô phát hiện ra trong này không chỉ có ba người, mà còn có cả Tưởng Quang và Hiên Mộc

“Mấy người đi ra ngoài trước đi!” Tần Mặc Nhiên thản nhiên nói. Hai người cùng bác sĩ thức thời đi ra ngoài. Tần Mặc Nhiên đóng kỹ cửa, trở lại bên giường, động tác nhẹ nhàng ôm lấy Tô Ca, con ngươi ngày thường xa cách, giờ đây tha thiết nhìn cô:

“Tiểu Cách Cách. Tất cả đều đã qua.”

Tô Ca không nói gì, yên lặng nằm trong ngực anh, giống như búp bê vải, hoàn toàn không có sinh khí. Ánh mắt trống rỗng, sắc mặt bình tĩnh.

Tay Tần Mặc Nhiên run khẽ, nắm thật chặt cổ tay Tô Ca. Trong giọng nói có chút trầm thấp bi thống, âm thanh trong quá khứ trầm thấp, giờ thêm chút run rẩy.

“Tô Ca, anh ở đây, đang nói chuyện với em đó! Em nói gì đi!” .

Tô Ca ngơ ngác nhìn anh, nhìn người đàn ông trước mắt mà mình rất yêu! Cô nghĩ tới Trăn Mặc nằ


XtGem Forum catalog