80s toys - Atari. I still have
Đảo mộng mơ – Nguyễn Nhật Ánh

Đảo mộng mơ – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322233

Bình chọn: 9.00/10/223 lượt.

giọng muốn khóc:– Tức quá đi! Tại sao dì Sáu lại coi tụi mình là kẻ cắp chứ?Tin gân cổ định gào lên phụ họa, đến phút chót tự nhiên nó bỗng xụi lơ:– Kệ dì Sáu đi! Đằng nào thì hòn đảo Robinson cũng chẳng còn sống sót mấy ngày nữa!CHỊ HAI NÓI:– Dì Sáu kỳ cục ghê hả mẹ?Mẹ gật đầu:– Mẹ không tin những vụ mất cắp đó liên quan đến lũ trẻ chơi trong vườn nhà mình.Tin định nói “hòn đảo” nhưng nghĩ đến căn nhà kho sắp xây, lại không muốn mở miệng nữa.Chị Hai nói:– Dì Sáu bảo tụi nhỏ không được tụ tập…Chị Hai liếc Tin, nói tiếp:– … trên hòn đảo.Tin vẫn không nói gì. Trông nó có vẻ thờ ơ. Nó đang nghĩ đến ngày hòn đảo biến mất, khi căn nhà kho bắt đầu được xây lên.Nó buồn rầu thấy việc làm biến mất một hòn đảo sao mà dễ dàng quá, chỉ cần một cái gật đầu của ba nó. Sau đó, người ta sẽ mang cuốc xẻng, xi măng tới.Nó là chúa đảo. Chúa đảo chỉ cai hòn đảo thôi. Còn cai quản chúa đảo có ba chúa đảo, mẹ chúa đảo và chị Hai chúa đảo. – Mắt con bị làm sao thế, Tin?Mẹ hỏi, khi thấy Tin ngồi dụi mắt đằng góc đi-văng, không biết nó làm thế nào để ngăn không cho nỗi buồn ứa ra. Chứ nó đang ngồi trong nhà, đâu có hạt bụi nào rơi vào mắt nó.TIN, BẢY VÀ THẮM CHUYỀN TAY NHAU cái ống dòm.Tụi nó không tranh giành ỏm tỏi như ngày đầu nữa. Những ngày cuối cùng trên đảo, đứa nào cũng muốn dịu dàng với nhau. Hôm nay tụi nó muốn thu vào mắt, hay nói đúng hơn là cất giữ vào tâm trí những hình ảnh đẹp đẽ mà mai đây tụi nó sẽ không còn được ngắm nữa.Ba đứa đều ngọt ngào nhường nhau:– Tin xem trước đi! – Cho Thắm xem trước đó!– Bảy xem đi này!Bảy nâng ốm dòm ngang tầm mắt, nhìn ra xa. Nó vừa xoay bộ phận điều chỉnh vừa rê ống dòm từ phải qua trái, miệng xuýt xoa:– Ôi, đẹp quá! Con Thắm tò mò:– Bạn nhìn thấy gì thế, Bảy? Cá voi hả?– Không. Hồng có con cá voi nào bơi lượn gần đây hết.– Chứ cái gì đẹp?– Hoàng hôn trên biển.Thằng Tin ngước mắt nhìn mặt trời trên đầu, cười hề hề:– Bây giờ mới hai giờ trưa à. Hoàng hôn đâu mà hoàng hôn!Bảy gừ khe khẽ trong cổ họng, vẫn không rời mắt khỏi ống dòm:– Nhưng tao đang nhìn thấy hoàng hôn.Tin không cãi nữa, nó nhận ra nó vừa mắc phải sai lầm khi cãi thằng Bảy. Vì nó cũng từng nhìn thấy hoàng hôn giữa ban trưa đó thôi.CON THẮM CƯỜI KHÚC KHÍCH:– Bảy thấy mặt trời như hòn lửa lớn ai ở trên trời vô ý đánh rơi xuống đại dương hả Bảy?– Không.Con Thắm lại hỏi, nó đang nhớ đến bài tập làm văn hôm nọ:– Hay Bảy thấy mắt biển phẳng lì, êm đềm như một miếng xu xoa khổng lồ và màu sắc của miếng xu xoa thay đổi không ngừng…– Cũng hổng thấy xu xoa luôn.Bảy lắc đầu làm cái ống dòm lắc theo. Nó hít hà:– Lần này mình thấy hoàng hôn đẹp hơn nhiều.Bảy hào hứng mô tả:– Mình thấy có ba mặt trời.– Ba mặt trời?– Ừ, một mặt trời trên không trung. Một mặt trời trên biển. Và một mặt trời trong sương.Con Thắm nheo mắt:– Bảy nói thiệt không đó? Làm gì có tới hai ông mặt trời ở trên trời.Tin bênh Bảy:– Bảy nói thiệt đó, Thắm. Tao cũng từng nhìn thấy hai ông mặt trời. Khi bầu trời đong đầy hơi nước, bao giờ cũng có một mặt trời thứ hai xuất hiện.CON THẮM KHÔNG NHÌN THẤY BA ÔNG mặt trời. Nó cũng không nhìn thấy hoàng hôn trên biển.Nó áp mắt vào ống dòm, buồn rầu nói:– Mình chẳng thấy mặt trời đâu hết. Mình chỉ thấy mưa.Bảy nheo mắt, nó nhớ thằng Tin từng có lần tả biển:– Mày thấy sóng cao bằng tòa nhà chung cư, mặt biển giống như một tấm chăn có ai đó đang cố cuộn lại phải không?– Không phải vậy.– Hay mày thấy sóng trào lên như bắn ra từ một cái máy phun đặt dưới đáy biển…Lần này không đợi Bảy nói dứt câu, con Thắm đã cắt ngang:– Mình không thấy sóng. Trời mưa, nhưng biển không có sóng.Bảy cãi:– Biển mà không có sóng à?– Ờ, ờ, có. – Con Thắm ngập ngừng – Nhưng sóng lăn tăn thôi.– Tao biết rồi. – Bất giác, thằng Tin buột miệng – Mày đang thấy mưa rả rích trên biển phải không Thắm?– Phải rồi. – Con Thắm reo lên mừng rỡ.Tin lại tiếp:– Mày thấy bầu trời đang buông xuống một tấm lưới trắng xóa và mênh mông phải không?Con Thắm lại reo lên “Phải rồi”. Nó quay sang Tin, ngạc nhiên:– Sao Tin biết?Tin biết, bởi Tin đang ở trong tâm trạng giống như con Thắm. Vài hôm nữa thôi, hòn đảo Robinson sẽ không còn nữa. Nghĩ đến chuyện đó, lòng nó như đang bị nỗi buồn đánh lưới. Nó nhận thấy mưa đang rả rích trong lòng nó mấy ngày nay rồi. Cái mà con Thắm đang nhìn thấy kia nó đã nhìn thấy trước đó. Cho nên nghe con Thắm tả cảnh biển, Tin biết ngay cô bạn gái mềm yếu của nó đang nhìn vào đại dương trong lòng mình đó thôi.Nhưng chúa đảo đã không nói gì về điều đó. Chúa đảo chìa tay ra trước mặt chúa đảo phu nhân:– Mày đưa tao nhìn chút coi!CHÚA ĐẢO TIN CHẲNG THẤY ÔNG MẶT trời nào hết. Cũng chẳng thấy mưa rơi trên biển.Thực ra thì nó cũng định thấy hoàng hôn hoặc thấy mưa hoặc thấy cả hai thứ cùng một lúc. Nhưng Tin chưa kịp thấy những gì nó muốn thấy thì nó chợt thấy điều nó không định thấy: thằng cu Mít.Cu Mít là con dì Sáu Dừa, năm nay nó tám tuổi, học lớp ba.Lúc chúa đảo Tin đang chuẩn bị ngắm cảnh đại dương thì thằng cu Mít bất ngờ xuất hiện trong ống kính.Thằng cu Mít chỉ là thằng cu Mít như mọi thằng cu Mít, nghĩa là không khiến một chúa đảo phải chú ý,