
nhưng lúc này thằng cu Mít có bộ tịch trông rất khả nghi. Cặp sách đeo sau lưng, nhưng hai tay thằng cu Mít lại thủ trước bụng, thu vào trong áo.Mặt mày nó lại lấm la lấm lét, cứ đi vài bước lại ngoái lại phía sau.Tin buông ốm dòm xuống, khoát tay:– Đi theo tao! Gấp!Nói xong, nó nhảy phóc một cái khỏi đống cát.– Gì thế Tin? Hải tặc tấn công hả?Bảy và Thắm nhanh chóng bám theo Tin ra cổng.Tin thì thầm, mặc dù không có ai nghe trộm:– Theo dõi thằng cu Mít! Cẩn thận, đừng để nó phát hiện!THẰNG CU MÍT KHÔNG BIẾT CÓ BA CƯ DÂN trên đảo Robinson đang bí mật bám theo nó.Nó dáo dác liếc lại phía sau chừng vài lần, chắc là sợ mẹ nó bắt gặp, đến khi tin rằng đã ra tới khu vực an toàn, nó ù té chạy.Bảy ngạc nhiên:– Làm gì nó chạy vắt giò lên cổ vậy ta?Con Thắm đáp:– Chắc thằng bé sợ đến lớp trễ giờ.Tin lắc đầu:– Chưa chắc đâu.Đúng như Tin phỏng đoán, thằng cu Mít không đi tới trường ngay.Chạy một đỗi, cu Mít bắt đầu đậm lại.Rồi nó thình lình rẽ vào một con hẻm bên đường.Dù đã liệu trước, tụi thằng Tin vẫn trợn mắt lên nhìn nhau.Ngay lập tức, gần như chúi đầu hẳn vào trong bụi cây mọc ngay đầu hẻm, ba đứa căng mắt nhìn qua kẽ lá.Ở BÊN TRONG, MỘT BỌN TRẺ TRẠC MƯỜI lăm, mười sáu tuổi đã chờ sẵn.Bọn chúng có vẻ đang ngóng thằng cu Mít, trông thái độ thì dường như cả hai bên đã quen biết nhau từ trước.Từ chỗ nấp của mình, Tin không nghe bọn chúng nói với nhau những gì. Nhưng nó thấy rõ mồn một cảnh thằng cu Mít vén áo lôi ra một món gì đó đưa cho bọn kia.Bảy sửng sốt:– Thằng cu Mít trộm đồ nhà đi bán?Những gì diễn ra tiếp theo cho thấy câu chuyện thằng cu Mít dường như còn đi xa hơn suy đoán của Bảy.Tin, Bảy, Thắm như nín thở khi thấy một thằng trong bọn, có vẻ là thằng cầm đầu, lấy trong túi áo ra một lọ nhỏ, mở nắp và dốc vào mu bàn tay một thứ gì đó. Ngay lập tức thằng cu Mít hối hả chồm tới, gí mũi vào bàn thay thằng này say sưa hít lấy hít để.Bảy run run hỏi:– Tụi nó làm gì vậy Tin? – Tao không biết. – Tin đáp lại cũng bằng giọng run run, cũng như Bảy nó có linh cảm đây là chuyện rất nghiêm trọng.Con Thắm hồi hộp:– Chắc chắn đây là một trò bậy bạ.– Tụi mình về đi! Thằng cu Mít quay ra rồi đó.Tin lo lắng ra lệnh, tim đập thình thịch. Những gì nó vừa thấy đã gieo vào tâm trí nó một nỗi hoang mang to lớn.
Chương 8
“GỬI BÀ SÁU,
Chúng tôi thông báo cho bà biết kẻ đánh cắp đồ đạc trong nhà bà lâu nay chính là cu Mít -con trai bà. Muốn biết tại sao con bà làm thế, bà nên bí mật theo dõi con bà vào lúc con bà đi tới trường. Con bà đang bị kẻ xấu lợi dụng. Nếu bà không ngăn chặn kịp thời, con bà sẽ gặp nguy hiểm. Hiện nay tính mạng của con bà như ngàn cân treo sợi tóc. Bà phải hành động nhanh chóng lên!
Kính chào bà.
Chúa đảo Robinson”
Tin đọc đi đọc lại lá thư một cách đắc ý.
Tin đưa cho Bảy và con Thắm đọc, hai đứa bạn há hốc miệng:
– Tụi mình gửi thư này cho dì Sáu á?
– Ờ. Bảy lắc đầu quầy quậy:
– Tao không dám đưa đâu.
Con Thắm rụt cổ:
– Mình cũng không dám.
Tin ngó Bảy:
– Tao đâu có bảo mày đưa tận tay dì Sáu.
– Chứ đưa bằng cách nào?
Tin hắng giọng: – Mày là thổ dân, đúng không?
– Ờ, ờ… đúng… – Bảy ngập ngừng đáp, không hiểu tại sao chúa đảo Tin lại hỏi qua chuyện này.
– Mày là thổ dân, mày phải gửi thư theo kiểu thổ dân. – Gửi thư theo kiểu thổ dân? – Bảy giương mắt ếch.
– Ờ, tối nay mày phải gắn lá thư này vào mũi tên, rồi giương cung bắn mũi tên ghim vào cánh cửa nhà dì Sáu. Sáng ra, khi mở cửa quét sân, dì Sáu sẽ…
– Thôi đi! – Bảy giãy nảy – Nhà tao làm gì có cung tên. Mà có cung tên, tao cũng chẳng biết bắn.
– Không bắn tên thì phóng dao cũng được! – Tin chớp mắt – Mày gắn lá thư vào mũi dao rồi phóng cho lưỡi dao cắm phập vào vách…
Bảy làu bàu:
– Dao tao cũng chẳng biết phóng.
Tin co chân đá vào chân Bảy:
– Thế mà cũng là thổ dân đấy!
CON THẮM HIẾN KẾ:
– Hay mình gửi lá thư này bằng đường bưu điện?
– Không được. – Tin phản đối – Gửi như thế thì chậm lắm. Chuyện này không thể trì hoãn được.
Chúa đảo phu nhân ngước mắt nhìn chúa đảo:
– Hay là Tin nói với ba mẹ Tin. Ba mẹ Tin sẽ báo cho dì Sáu biết.
– Không. – Tin giơ tay lên cao, ngực ưỡn ra trước, giọng chúa đảo – Đây là chuyện riêng của đảo Robinson. Dì Sáu đã làm hoen ố danh dự của tụi mình, tụi mình phải tự chứng minh sự trong sạch.
– Nhưng tụi mình không biết bắn cung lẫn phóng dao! – Bảy nhăn nhó.
Chúa đảo đặt tay lên vai phó chúa đảo:
– Nghe này, Bảy! Trong chuyện này dứt khoát phải có cung tên hoặc dao. Nếu không thì tụi mình cũng giống như mọi kẻ khác. Tụi mình không thể lu loa một cách tầm thường như dì Sáu đã làm.
– Tao biết rồi. – Phó chúa đảo gãi tai – Nhưng…
– Phó chúa đảo nghe đây! – Bất thần Tin hét to – Phải chấp hành mệnh lệnh, không được cãi. Nếu cãi lời sẽ bị đuổi khỏi đảo.
Phó chúa đảo Bảy rụng bộp người xuống cát, không phải vì sợ bị trục xuất khỏi đảo mà vì thằng Tin hét to quá làm nó giật bắn mình.
Từ dưới cát, nó ngước lên, giọng ri ri như tiếng dế:
– Miễn làm sao có dao là được phải không?
HÔM ĐÓ LÀ CHỦ NHẬT.
Dượng Sáu đi chơi. Dì Sáu đi chợ. Thằng cu Mít không biết đi đâu.
Chắc là ba nó chở nó qua