Để em cưa anh nhé!

Để em cưa anh nhé!

Tác giả: CheeryChip

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324081

Bình chọn: 9.5.00/10/408 lượt.

hơn nửa cốc. Cảm giác choáng váng cay nồng đột ngột sộc lên óc…Thứ cảm giác nóng bừng nơi cổ họng bắt đầu ran lên khiến hai má đỏ ửng… Hình như không giấu nổi trạng thái qua khuôn mặt, anh quản lý cười, nói rằng một “hit” hơn nửa cốc là được rồi, cho em qua!

Bước ra quầy lễ tân, tự rót cho mình một cốc nước đầy để uống cho bớt mùi rượu, trong lòng tự nhủ… Thật ra thì mình cũng biết uống rượu, nhưng lại cực ghét rượu bia, cũng giống như việc con bé biết hút và thưởng thức cái dư vị ngọt đắng đọng lại tận sâu nơi cổ họng mỗi khi hút thuốc lá, nhưng lại ghét cay ghét đắng nếu như có ai vô tình rủ rê mời mọc, đảm bảo con bé sẽ kể ngay cho thằng đấy “sự tích chiếc dép bay”.

Ngày đầu tiên làm việc thực sự không suôn sẻ như tưởng tượng, mặc dù đã có kinh nghiệm làm lễ tân karaoke một năm rưỡi rồi, tự tin là mình cũng có ít nhiều khả năng về khoản giao tiếp và nhẫn nhịn. Nhưng sau khi chứng kiến chị PG trưởng mời khách làm mẫu vài lần thì thật sự là tôi thấy sa sẩm hết cả mặt mày…

Chị ấy đang làm cái gì thế? Chạy hết từ bàn này đến bàn kia ngọt nhẹ nháy mắt mời mọc rồi bắt tôi phải nhìn theo mà học tập, nói rằng đó là một phần của công việc. Mặc cho mấy ông khách trong phòng đã nóng mắt, không ít lần cố tình từ chối và phải đuổi khéo chị ý ra ngoài… nhưng trơ lì thì vẫn cứ là trơ lì… Hẳn nhiên nếu muốn trụ lâu trong nghề này thì nó sẽ phải đi đắp thêm mấy tấn bùnvào mặt cho thêm dày dặn mất!

Đứng chết trân trong một góc của căn phòng loang lổ ánh sáng của những màu xanh đỏ, tôi tự nhủ trong lòng: “Nhìn để mà cho biết thôi nhé! Loại công việc phải vứt bỏ lòng tự trọng như thế này mình không làm được lâu dài đâu! Gì chứ… biết là công việc lương càng cao thì áp lực càng nhiều. Nhưng có lẽ tính chất của công việc này thật sự không phù hợp với con người của mình!”.

Đang làm việc, bỗng nhiên chuông điện thoại từ trong túi vang lên, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh để kiểm tra, tôi nhận được tin nhắn của anh hỏi về ngày đầu tiên đi làm như thế nào. Tôi lập tức trả lời bằng hai từ vỏn vẹn : “Kinh khủng!”.

Cảm giác được ở đầu dây bên kia anh đang bật cười nhắn tin lại : “Kinh khủng thì nghỉ đi em!”.

“Vâng! Em nghỉ ngay đây. Nhưng lát nữa em mới về kẻo mang tiếng chị bạn em giới thiệu công việc này. Thôi thì đành cố làm cho đến hết giờ rồi ngày mai không đến nữa, cho đỡ ảnh hưởng đến công việc của nhà hàng.”

“Ừm !Em nghĩ được như vậy là tốt đấy! Anh thích tính cách của em!”.

“Em biết!” – Tôi mỉm cười tự tin trả lời.

……………..

Vậy là sau 12 giờ đêm hôm ấy, tôi trở về nhà, lau mặt cho sạch mùi rượu rồi hẹn anh ra nhà sách Fahasa ở ngay gần nhà mình để đi ăn đêm. Lần đầu tiên, anh lưu trong bộ nhớ, cô gái có khuôn mặt còn đang tây tây vì say rượu này không thể ăn được hành.

Lần thứ hai gặp nhau là ba ngày tiếp sau đó, sau khi tôi vừa đi gặp mặt một ông anh quen cũng đã sáu năm qua forum Con Đường Tơ Lụa- Box Thư Giãn để tiếp nhận một công việc mới – hoạt náo viên quảng bá cho webgame 3D Thần Chiến – tôi lại quyết định chủ động nhắn tin thăm dò anh.

– Anh đang ở đâu đấy?

– Anh đang ở cửa hàng. Em đang làm gì vậy? – Tin nhắn trả lời tới ngay sau đó 3 giây.

– Em vừa đi phỏng vấn công việc về. Tưởng anh đang bị què chân không đi đâu được cơ mà? ( Một ngày trước anh nói đi đá bóng bị đội bên sút bóng thẳng vào cẳng chân… thế là què).

– Què thì vẫn phải ra cửa hàng để xem nhân viên làm việc như thế nào chứ!

– Cửa hàng anh ở đâu? Bây giờ em ra thăm nhé!

– Thật không? Em không đùa đấy chứ? Cửa hàng anh ở…- Nói rồi, anh liền hồ hởi ghi rõ địa chỉ của mình vào trong tin nhắn.

– Không! Em đùa đấy! Sao anh cả tin thế!-tôi khẽ bật cười.

– Lỡ tin em để rồi bị lừa hả? Bồi thường đi.

– Cũng muốn bồi thường lắm nhưng mà xe em bị mẹ lấy đi chơi mất rồi!- Vừa nói, tôi vừa khẽ nhếch môi mỉm cười nhìn về phía chiếc xe đang dựa chễm chệ ngay gần cửa nhà. Thử lòng nhau tí thôi.

– Đợi anh 15 phút!

Ha ha! Con cá bự sập bẫy!

Để em cưa anh nhé! – chương 2

Chap 2: Bởi vì anh thích em mà!

Lóng ngóng đợi anh ở ngoài đường Kim Liên Mới, trong lúc chờ anh tới, tôi đã phải nhắm mắt làm ngơ với không biết bao nhiều lời rủ rê “Lên xe không em ơi! Đi đâu đấy anh đèo!” của mấy thằng thanh niên chọi dưa qua đường. Mặc dù ngứa mắt lắm nhưng vẫn đành phải tặc lưỡi: “Kệ chúng nó, cứ im lặng bơ đi mà sống, ngứa mồm lên chửi rồi cổ mình lại vắt ra tiết canh thì thôi đời lại buồn!”.

Anh đến muộn tầm năm phút, tôi nhận ra là hôm nay trông anh chau chuốt hơn lần trước đi ăn đêm cùng tôi với style “trên đông dưới hè”.

Ừ thì thôi, trừ một điểm vì cái tội đến muộn, cộng hai điểm vì tinh thần biết làm đẹp.

Dân nghệ thuật như tôi luôn thiên vị hơn cho cái đẹp!

……

Lúc anh dừng xe ở vỉa hè gần ngay trước mặt, chờ tôi lên xe mãi mà tôi vẫn cứ đứng dậm chân tại chỗ. Khó hiểu, anh bèn cất giọng nhắc.

– Em mau lên đi! Còn chần chừ gì?

Lóc cóc bước tới gần chỗ anh, tôi khẽ ghé đầu nói nhỏ vào tai anh để tránh người ngoài khỏi nghe thấy.

– Anh… gạt bàn để chân xuống cho em! Nghiêng xe một góc 25 độ về phía vỉa hè. Làm một cách


Duck hunt