Để em cưa anh nhé!

Để em cưa anh nhé!

Tác giả: CheeryChip

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327165

Bình chọn: 9.00/10/716 lượt.

à một người cổ hủ, khó tính, nhưng tính tôi vốn thế, tôi hay đùa, hay làm trò ngớ ngẩn để mang lại nụ cười thoải mái cho mọi người, nhưng như thế không có nghĩa là tôi thích thú với việc mọi người ăn nói cợt nhả. Đối với tôi- đó là điều cấm kị.

Từ trước đến nay, trong tất cả các mối quan hệ xã hội, tôi đều rất thận trọng trong việc sử dụng cách xưng hô của mình. Ví dụ đối với chị Trâm, dù chỉ hơn tôi một tuổi thôi và chị cũng đã chơi với tôi khá lâu rồi, nhưng trong suốt thời gian đó tôi vẫn chưa một lần gọi chị bằng tên trống không hay ăn nói cộc lốc với chị. Dù có thân nhau đến mấy thì tôi vẫn phải tự giác đáp lại chị bằng những lời “dạ, vâng” đàng hoàng. Đó là sự tôn trọng tối thiểu mà tôi dành cho những người bạn hơn tuổi mà tôi yêu quý. Tất nhiên, tôi tôn trọng mọi người thì tôi cũng yêu cầu mọi người cư xử có chừng mực với tôi, không phải cứ thân nhau quá là được đà cợt nhả. Lòng tự trọng của tôi vốn rất cao, trong công việc- với cấp trên hay khách hàng- tôi có thể tạm gạt nó sang một bên được, nhưng với bạn bè thì điều này sẽ dễ dàng bào mòn cả một mối quan hệ.

Tôi không biết có phải là do mình đã quá già nua, không thể thích nghi được với “cách xưng hô mới” của giới trẻ hay không mà mỗi khi nghe thấy bọn trẻ con lứa cuối 9x nói năng trống trơn, cộc lốc, tôi thấy khó chịu vô cùng. Với những người đó, nếu không thân, có thể tôi sẽ liệt luôn vào danh sách đen, còn nếu thân thiết, có lẽ tôi sẽ bỏ ra một chút thời gian để tâm sự với họ, rằng họ có thể yêu quý tôi nhưng đừng ăn nói vượt quá giới hạn, vì dẫu sao họ vẫn là đàn em của tôi, kém tôi một vài tuổi chứ không phải bạn bè bằng vai phải lứa.

Chuyện của Hiền ngày hôm nay, tạm thời tôi sẽ không nhắc lại, nhưng sau này, nếu con bé vẫn còn tiếp tục tái diễn thì chắc chắn chúng tôi sẽ phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với nhau đấy!

………..

Trưa hôm ấy trở về phòng, người chúng tôi mềm nhũn vì kiệt sức. Quẳng cái xác khô ướt đẫm mồ hôi không còn một chút sức lực nào để mà thay đồ lên giường, tôi thở không ra hơi. Nhìn mấy đứa em trong phòng cũng đang nằm sóng soài trên sàn nhà, tôi lại thở dài, rồi cố gắng gồng mình bật dậy thêm một lần nữa.

– Dậy! Dậy thôi mấy đứa ơi! Quần áo hôm nay lăn lê bò toài bẩn hết cả rồi! Phải giặt đi thôi!

– Ừ nhờ! Mặc đồ này coi chừng bị ghẻ đấy!

Nghe tôi nói, cái Nhi là người ưa sạch sẽ nên cũng tiên phong ngỏng đầu bật dậy, rồi chỉ một lát sau, cả phòng đã cùng hào hứng đứng dậy chạy theo tôi vào phòng tắm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây chính là lần đầu tiên cả phòng cùng giặt quần áo với nhau, nhìn từng bộ quân phục được trút bỏ khỏi người mấy cô bộ đội bé loắt choắt, nhìn từng dòng nước chảy xối xả nuốt trọn từng thớ vải dần chuyển màu xanh sẫm, nhìn mấy đứa con gái tay chân xắn hết cả lên thay nhau vò rồi xả nước, mọi hành động cứ nối nhau nhịp nhàng như thế… Thật là vui mắt!

Tôi thích cái cách mọi người làm việc tập thể, thích những lúc cả nhà đoàn kết chung tay làm một việc gì đó chứ không phải mỗi đứa một chiếc điện thoại, một cái ipad ngồi ru rú một góc để online facebook. Sống tập thể là phải như thế này, san sẻ với nhau từng thứ một, giúp đỡ nhau trong tất cả mọi việc, như vậy mới gọi là tình đồng chí!

…….

Trong lúc chờ đến những phiên xả nước cuối cùng, tôi và cái Ánh lại được mọi người phân công ra vắt và treo quần áo, bởi vì tôi và nó là hai người khỏe nhất nhóm. Lúc hai đứa cầm hai đầu quần áo, cùng nhau gồng tay lên vắt đồ theo chiều ngược lại phía nhau thì thấy rất vui, nhưng lúc cái Ánh cứ ăn nói cộc lốc với tôi thì tôi lại chẳng thấy vui chút nào. Tính ra thì Ánh cũng giống Hiền, mặc dù sinh năm 93 nhưng cô nàng này ăn nói vô cùng mạnh miệng và lấc cấc, bản thân tôi và Nhi đã không ít lần phải tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Vậy nên lần này, tôi quyết định nhân cơ hội lúc hai đứa đang ở riêng với nhau mà đi thẳng vào vấn đề chính luôn.

– Ánh này! Sao em nhỏ tuổi hơn chị mà cứ thích ăn nói trống không thế?

– Vì Mai lùn tịt! Lùn như thế thì làm chị với ai?

– Với những người kém tuổi hơn, Ánh ạ! Chả nhẽ hồi nhỏ Ánh chưa từng được dạy phải ăn nói lễ phép với người lớn tuổi hơn hay sao? Người ta sinh ra cái tuổi tác là để phân biệt cách xưng hô với nhau chứ không phải nhìn ai cao ai thấp mà gọi tên Ánh ạ. Nói như Ánh há chẳng phải em cũng có thể gọi một đứa cấp một, cấp hai là anh là chị vì nó cao hơn em vài cm sao? Bọn trẻ con dạo này cũng lớn nhanh lắm. Buồn cười thật đấy!

Tôi vừa nói vừa cười, chất giọng vẫn đều đều và bình tĩnh, không hề tỏ vẻ căng thẳng nhưng mặt cái Ánh thì đã bắt đầu đanh lại. Có lẽ nó cũng đủ thông minh để hiểu được ẩn ý sâu xa trong những lời mà tôi ngầm nhắc. Mặc dù vậy, lúc đó con bé cứng đầu ấy vẫn nhất quyết không chịu gọi tôi là chị, cho đến buổi tối cuối ngày hôm ấy…

………………

– Mọi người ơi! Hôm nay chúng mình lại bùng ăn tối nhé!

Hơn năm giờ chiều, khi tất cả mọi người đều đang mệt lử vì mấy bài tập trận dàn binh bố bận vừa được học chiều nay thì cái Ánh lại bất ngờ xuất hiện với khuôn mặt không thể hớn hở hơn. Vội và


Snack's 1967