
nữa. Từ bây giờ, tôi sẽ không nhận một đồng một cắc nào của anh nữa. Tôi sẽ cố gắng làm việc để trả cho anh những món tiền mà từ trước đến nay anh đã dùng để lo lắng cho tôi.
Cảm thấy hơi hụt hẫng trước cá tính cứng rắn của Quế Lâm, nhưng cơn ghen trong lòng vẫn như ngọn lửa còn nghi ngút, Hoài Bảo cười gằn:
− Cô đã ra trường, đã đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ muốn làm gì mà không được. Đồng tiền của tôi, sự lo lắng của tôi đâu còn ý nghĩa gì với cô nữa, phải không?
Gương mặt Quế Lâm không còn vẻ chịu đựng nãy giờ nữa, nét mặt cô lộ vẻ quyết tâm:
− Dù gì thì tôi cũng cám ơn lòng tốt của anh đã dành cho tôi bao nhiêu ngày tháng qua, vì có nó tôi mới được như ngày hôm nay. Nhưng tôi nghĩ mình phải tạo cho mình một cuộc sống tự lập thì sau này sẽ không bị người khác khinh khi nữa.
Những lời nói từ đáy lòng của Quế Lâm khiến cơn giận trong lòng của Hoài Bảo nguội đi một chút. Nhưng không vì thế mà anh có thể bỏ qua chuyện những tấm ảnh đó một cách dễ dàng được. Những tấm ảnh này đã làm anh đau khổ không biết bao nhiêu mà kể khi anh vừa nhận được nó. Dường như nó đã bóp nghẹt quả tim vừa biết đập những nhịp yêu thương của anh dành cho cô, nhưng Quế Lâm nào hay biết.
Muốn làm sáng tỏ nỗi oan của mình, Quế Lâm đành hạ giọng hỏi Hoài Bảo về nguồn gốc của những tấm ảnh:
− Những tấm hình này từ đâu anh có?
Hoài Bảo chán chường nhớ lại:
− Người phát thư của bưu điện gởi cho văn thư của công ty rồi cô ấy đem vào cho tôi. Nhưng cô hỏi chuyện đó làm gì? Chẳng lẽ cô cho rằng tôi đặt chuyện để hại cô hay sao?
Quế Lâm cũng cảm thấy nguôi ngoai, cô nhẹ giọng:
− Tôi chỉ muốn tìm ra nguồn gốc của những tấm ảnh này thôi.
Hoài Bảo lại cười khẩy:
− Tôi khuyên cô đừng nên tìm hiểu để làm gì. Chẳng lẽ cô không thấy những tấm ảnh này hoàn toàn là hình thật cả sao.
Quế Lâm minh oan:
− Nhưng bản chất của những tấm ảnh này vốn không phải là như vậy. Tôi và thầy Chí Văn không có tình cảm gì với nhau ngoài tình cảm thầy trò cả.
Hoài Bảo không muốn tiếp tục câu chuyện nữa, anh buông gọn:
− Không ai có thể chứng minh được. Chuyện trong lòng cô chỉ có cô biết, hắn biết mà thôi.
Nói xong, anh đi thẳng về phòng mình, bỏ lại Quế Lâm ngồi một mình trong phòng, ánh mắt xa vời vợi.
***
Quế Lâm cùng bà Khoa đi siêu thị và dạo một vòng quanh các shop thời trang đến hết cả buổi sáng, cô vẫn vui vẻ đi bên bà.
Tay xách lỉnh kỉnh những túi đồ vào phòng mẹ chồng, Quế Lâm từ tốn:
− Con rót nước cho mẹ uống nhé!
Bà Khoa gật đầu. Quế Lâm đi về phía tủ lạnh, rót cho bà một ly nước suối.
Cầm ly nước trên tay, bà Khoa nói với Quế Lâm:
− Con có muốn đi làm không? Hay con chỉ muốn ở nhà làm cho tốt vai trò của một người vợ hiền thôi?
Quế Lâm lặng lẽ nuốt nỗi nghẹn ngào mà cô đã chịu đựng vào lòng, miệng cố nở nụ cười gượng gạo:
− Ở nhà buồn lắm, chắc con xin đi làm cho vui. Từ khi ra trường đến nay, con đã nghỉ ở nhà cũng hơn một tháng rồi mẹ à.
Bà Khoa tỏ vẻ thông cảm:
− Nếu con muốn đi làm thì chốc nữa khi thằng Bảo ghé đây, mẹ sẽ bảo nó thu xếp cho con vào làm trong công ty nhà luôn. Nó sẽ đưa đón con đi làm cho tiện, có vợ có chồng.
Sợ nói ra ý định của mình làm bà Khoa phật lòng, Quế Lâm dọ hỏi mẹ chồng:
− Mẹ à! Con có quen một người bạn đang làm ở Ngân hàng, nó kêu con đến xin làm chung với nó, mẹ thấy có được không?
Bà Khoa với suy nghĩ mình là một người mẹ thật sự của Quế Lâm, lý lẽ:
− Con đừng bao giờ có suy nghĩ như vậy nhé. Thằng Bảo nó mà nghe được thì con không yên với nó đâu. Con thử nghĩ xem, con là vợ của một giám đốc, chẳng lẽ lại phải đi làm nhân viên của người khác, như thế coi sao được. Vả lại, con còn trẻ đẹp thế này, cho ra ngoài nó không yên tâm đâu.
Quế Lâm biết những suy nghĩ của bà Khoa là rất đúng, nhưng đó là với bao đôi vợ chồng trẻ khác. Còn cô và Hoài Bảo hiện nay nào phải vợ chồng gì, cô với anh không khác gì mặt trời với mặt trăng, làm sao có thể làm việc một cách hòa bình trong công ty được chớ. Nhưng nếu nói sự thật cho bà Khoa biết thì cô không có can đảm mở lời, mà ngay cả Hoài Bảo cũng giống cô thôi. Vậy là tạm thời cô đành chấp nhận làm theo ý muốn của bà. Cô hy vọng sau này Hoài Bảo và cô có thể tìm ra một hướng đi khác thích hợp hơn cho cả hai người.
Nhìn Quế Lâm với vẻ quan tâm, bà Khoa hỏi:
− Mẹ thấy lúc này con gầy lắm đó Quế Lâm. Hay là con đã có tin vui?
Quế Lâm rất hiểu tâm sự của mẹ chồng, cô biết bà rất mong có cháu nội bồng ẵm nhưng cô không biết phải giải thích với bà như thế nào, đành đổ lỗi cho mình:
− Thưa mẹ, trong người con không có gì thay đổi cả, chỉ vì con thấy không được khỏe cho lắm.
Bà Khoa khuyên nhủ:
− Vậy con nên đi khám bác sĩ đi, chứ để như thế này lâu ngày không tốt đâu.
Rồi bà nói luôn nhận định của mình:
− Mà mẹ thấy dạo này thằng Bảo cũng gầy đi nhiều nữa. Mẹ nghĩ hay là hai đứa con thu xếp đi du lịch Đà Lạt một tuần để nghỉ ngơi thư giãn đi.
Quế Lâm cố từ chối:
− Công ty bận nhiều việc lắm mẹ à. Con nghĩ anh Bảo không rảnh đâu, chắc phải đợi dịp gần Tết mới đi được.
Bà Khoa cao giọng:
− Lúc này mà không đi, để đến Tết làm sao mà rảnh được. Lúc đó