Định Mệnh Trái Ngang

Định Mệnh Trái Ngang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326050

Bình chọn: 9.00/10/605 lượt.



Ông ta mặc kệ Băng có là kẻ thù của mình hay không, trong đầu ông ta lúc này chỉ biết Băng là vợ của mình, là người thuộc quyền sở hữu của mình.

Ông ta không muốn ai được động chạm và quá thân mật với Băng, nhất là đàn ông.

_Lại đây !

Ông ta ra lệnh, giọng lạnh lẽo vô cảm.

Băng phồng mồm lên hỏi.

_Tại sao ?

Ông ta im lặng không đáp, mắt nhìn thẳng vào mặt Băng, ánh mắt không một chút thiện cảm, ánh mắt của một con sư tử đang bị chọc giận cho nổi điên.

Khi bắt gặp ánh mắt của ông ta, Băng thấy tốt nhất là nên bước lại gần, nên làm theo lời của ông ta.

Bây giờ cô bạn thân, cùng cậu em dễ mến đang ở đây, nếu Băng dám làm trái mệnh lệnh của ông ta, nhỡ đâu ông ta nổi điên lên rồi trút giận lên đầu họ thì sao ?

Càng nghĩ Băng càng thấy lo lắng bất an.

Cuối cùng Băng chán nản bước lại gần chỗ ông ta đang đứng như một con chó con biết nghe lời chủ.

_Ông muốn gì ?

Đứng cách xa ông ta một khoảng cách an toàn, Băng vênh mặt lên hỏi.

_Đến đây.

Ông ta lạnh lùng lên tiếng.

Băng tức muốn điên lên.

Lúc nào ông ta cũng ra lệnh cho Băng làm theo.

Băng không hiểu mình là gì của ông ta nữa ?

Nếu nói rằng Băng là con rối của ông ta cũng không đúng vì từ trước đến nay Băng là kẻ không thích nghe theo lời của bất cứ ai, ngay cả ông ta cũng thế.

Băng luôn tìm cách chống đối, nếu không phải do ông ta nắm được điểm yếu của Băng, thì đừng hòng Băng chịu nhượng bộ ông ta mà đã cao chạy xa bay rồi.

Chậm chạp, từ từ, Băng bước lại gần.

Đứng gần sát vào người ông ta, ngẩng mặt nhìn ông ta, Băng nghiến răng.

_Ông hài lòng rồi chứ ? Có chuyện gì thì mau nói đi.

_Cô có để người chồng như tôi vào mắt không ?

Băng mở to mắt nhìn ông ta.

Băng kinh ngạc không hiểu tại sao ông ta đột nhiên lại muốn biết trong lòng mình coi ông ta là cái gì ?

Thấy Băng chỉ nhìn mình mà không chịu trả lời, ông ta cáu.

_Nói đi !

_Tôi không làm sai chuyện gì cả.

_Chẳng lẽ tôi phải bảo cô không được ôm ấp một chàng trai khác trước mặt tôi, cô mới hiểu.

Chiếc miệng bé xinh của Băng há ra, đôi mắt nai ngơ ngác càng ngơ ngác nhìn ông ta.

Biểu hiện của Băng lúc này trông rất đáng yêu và ngây thơ.

Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và không hiểu gì của Băng, ông ta suýt chút nữa lại phì cười.

Cô vợ này quá trẻ con.

_Sao cô không nói gì ?

Băng giật mình vội thu lại khuôn mặt ngớ ngẩn của mình.

_Tôi không hiểu, tôi có làm gì sai đâu mà ông muốn giáo huấn tôi.

_Có thực là cô không biết cô sai ở đâu ?

Ông ta kiên nhẫn hỏi. Băng gật đầu như một đứa trẻ con bị bắt tội oan.

_Đúng, tôi không hiểu gì cả.

_Cô muốn tôi cho người đến dạy cho anh bạn trai kia của cô hiểu là không nên động tay động chân vào cô, cô mới hiểu chứ gì ?

Băng gãi đầu nhìn ông ta, một chút tia sáng trong đầu Băng cũng không có.

Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa Băng, Hoa và Trọng Sinh đều rất tốt đẹp, họ rất thân và rất hiểu nhau.

Sao đột nhiên ông ta lại không cho Băng chơi thân với Trọng Sinh nữa ?

Ngay cả Hoa, ông ta cũng không cho Băng được suốt ngày quyến luyến, cười đùa và nói chuyện cùng.

Phải chăng ông ta không được bình thường ?

Nhìn khuôn mặt vô tội và không hiểu của vợ, ông ta vừa buồn cười vừa tức giận.

Biết vợ tính trẻ con, hành động phóng túng và tự do nên không câu nệ tiểu tiết.

Bất cứ ai chỉ cần dễ chịu, vui tính và nói chuyện thoải mái đều trở thành bạn của Băng.

Có được tính cách như Băng cũng không có gì đáng chê trách, nhưng bây giờ Băng là vợ của mình, ông ta không thể làm ngơ coi như không thấy gì khi thấy vợ cứ vô tư khoác vai, bá cổ người đàn ông khác trước mặt mình.

_Cô hiểu lời tôi nói rồi chứ ?

_Ông gia trưởng vừa thôi, tôi đã nói là tôi không phải là con rối của ông. Chơi với ai, kết bạn với ai là việc của tôi.

Tính cách ương bướng và trẻ con của Băng đã khiến cho tính cách lạnh lùng, và tàn nhẫn trong ông ta trỗi dậy.

Ông ta không thèm tranh cãi với Băng thêm nữa.

Phúc mở cửa xe ô tô.

Trèo lên xe, ông ta ra lệnh.

_Đi thôi.

_Vâng, thưa anh.

Chiếc xe ô tô từ từ chuyển bánh.

Băng ngơ ngác đứng nhìn theo, không hiểu tại sao lần này Băng lại linh cảm mình đang làm sai.

Băng hối hận, tự dằn vặt chính bản thân mình.

Băng ước giá mà mình chịu nhượng bộ và tỏ ra nghe lời ông ta một chút thì hay biết mấy.

Nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt vô cảm của ông ta trước lúc rời đi, khiến Băng không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Mặt Băng trắng bệch, dù Trời đang nắng rất to, nhưng Băng vẫn thấy mình đang rất lạnh.

Lòng Băng buốt giá và cô đơn.

Cứ mỗi lần gặp ông ta, Hoa đều run rẩy, mặt lấm tấm mồ hôi, mắt đỏ hoe sắp khóc vì hãi, tay chân vô lực.

Hoa khinh ghét sự yếu đuối và nhu nhược của bản thân mình, nhưng càng cố Hoa càng nhanh chóng suy sụp và sợ hãi hơn.

Ở ông ta luôn toát ra một loại cảm giác và khí chất khiến cho Hoa sợ.

Đối với Hoa, ông ta chẳng khác gì hung thần của bóng đêm.

Băng tức giận đá mấy viên sỏi dưới đất, dù không có sỏi cho Băng đá cũng có lá cho Băng khua.

Trọng Sinh từ hôm qua vẫn còn tò mò về thân thế của ông ta nên hỏi luôn Băng.

_Anh ta là ai hả chị ?

Băng mím môi.

_Em hỏi làm gì ?

_Thôi mà,


Teya Salat