XtGem Forum catalog
Đơn giản là tình yêu

Đơn giản là tình yêu

Tác giả: Lazzy_cat

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326503

Bình chọn: 8.5.00/10/650 lượt.

CHƯƠNG 1: CON ĐƯỜNG RA BIỂNChương 1: Con đường ra biển.An sinh ra và lớn ở thành phố của biển.Vị mặn của muối biển từ lâu đã thẫm nhuần trong suy nghĩ, trong trái tim của cô, và trong cả dòng máu đang chảy nơi huyết quản này cũng mang vị mặn mòi của biển cả.Biển bao bọc cô từ tấm bé, cô lớn lên cùng biển, chơi đùa cùng những con sóng, cô biết đến biển…. trước cả khi biết nói.Có lẽ vì thế mà người ta vẫn hay nói rằng, con gái Hải Phòng mạnh mẽ, sắc sảo như những con sóng bạc đầu.Nhưng lại chẳng mấy ai hiểu được rằng, sinh ra là con gái của biển cả thì luôn phải học cách…. đợi chờ.Bà nội cô đã dùng cả cuộc đời để chờ đợi ông nội lênh đênh trên những chuyến tàu. Rồi đến mẹ cô, người cũng đã dùng cả cuộc đời mình để đợi chờ bố cô cưỡi trên lưng sóng trở về.Ngày đó…cô còn quá nhỏ để hiểu hết được ý nghĩa của sự đợi chờ.Cô chỉ bước theo bóng mẹ mỗi chiều ra bến cảng, thẫn thờ nhìn những chuyến tàu cập bến…Cô không thể hiểu hết được sự khắc khoải trông mong ấy nặng nề đến đâu, vì ngày đó cô còn rất nhỏ, rất nhỏ để cảm nhận hết những nỗi nhớ của mẹ bay trong gió, gửi trong những cánh chim hải âu, hững hờ bay về phía cuối chân trời.Chờ đợi và hi vọng luôn làm mệt mỏi trái tim ta.Ngày này, qua ngày khác..Tháng ngày ..qua tháng khác…Bìa lịch cứ mỏng dần đi…Mẹ….. thì vẫn mãi đợi chờ…Cho đến một ngày, cô không thấy mẹ phải chờ đợi nữa…Đó là cái ngày bố cô mãi mãi không còn trở lại…không một lời dã từ, ông thả linh hồn mình vẫn vũ cùng hàng ngàn lớp sóng biển ngoài khơi xa…Đó cũng là ngày An hiểu hết được ý nghĩa của sự đợi chờ.Kí ức của An về bố…. chỉ là mái đầu đã hoa dâm, nụ cười hiền lành của người đàn ông miền biển, và vị mặn của muối vương trên áo ông mỗi lần ông bồng cô trên tay để chạy đua cùng những làn gió.Và An chỉ nhớ có đôi lần ông đã nói với cô rằng : “ Nơi có những con sóng bạc đầu, nơi đó sẽ đẩy ta trở lại bờ. Còn nơi nào lặng sóng , nơi ấy sẽ kéo ta ra biển. Nên con hãy nhớ mỗi khi ra biển hãy đi về nơi có sóng.”Nhưng …có lẽ bố cô…ông đã lạc mất những con sóng mà quên đường về mất rồi.——–Đại học năm thứ nhất.An bắt đầu yêu.Tình yêu thầm lặng của cô khẽ nở hoa khi lần đầu cô nhìn thấy Dương- một chàng trai có khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười tươi sáng như chính cái tên của anh.Dương là con trai Hà Nội.Ở anh hội tụ tất cả vẻ nho nhã thư sinh của một chàng trai thành phố, đã làm lệch nhịp trái tim An ngay từ lúc bước chân vào giảng đường năm học đầu tiên…. Dương luôn tỏa sáng huy hoàng, thu hút mọi ánh nhìn vì cách nói chuyện hài hước cũng như những tài lẻ của anh. Dương luôn khiến bầu không khí trở nên phấn khích vì những câu chuyện hài hước, những lời bình dí dỏm. Dương luôn là đối tượng được những cô gái trong và ngoài lớp đặc biệt quan tâm vì nụ cười tỏa nắng lúc nào cũng hiện trên môi anh. Anh lấp lánh như ánh mặt trời, và mặt trời thì chẳng là của riêng ai…Còn An…. thì ngược lại, cô trầm lặng như một khoảng tối của bầu trời, bình yên…đến tẻ nhạt. Cô xoay vòng cuộc sống của mình chỉ trong 1 vòng nhất định, đi học về nhà và đi học. Nụ cười của An vốn dĩ luôn ngọt ngào nhưng lại không tỏa sáng lấp lánh. Cô chỉ là cô là thứ ánh sáng của mặt trăng yếu ớt chẳng thế sởi ấm được trái tim bất kì ai. CHƯƠNG 1: CON ĐƯỜNG RA BIỂN (2) Và vỗn dĩ cô và anh giống như 2 con quay ở hai cực ngược chiều, tồn tại song song và mãi mãi xa cách nhau……Nên chẳng bao giờ cô có cơ hội được lại gần bên anh.Tình yêu thời trẻ luôn là như vậy, đam mê, nồng nhiệt, dại khờ…Những cảm xúc nhất thời cứ nấn ná trong trái tim, làm An không thể chối bỏ được rằng tình cảm cô dành cho Dương cứ ngày một lớn dần, và thứ tình cảm ấy đang dần che mất lý trí của cô.An còn quá non nớt để hiểu được rằng, yêu đơn phương giống như ôm một cây xương rồng, ta càng ôm chặt …thì lại càng đau đớn….———– An, mày làm bài tập nhóm chưa.Dung quay xuống hỏi An.– Ừm tao chưa, mai mới phải nộp cơ mà.An đang gục mặt xuống bàn, ngẩng đầu lên đáp.Hùng ngồi bên cạnh cười nghiên ngả khi thấy cái điệu ngái ngủ của An. Hắn xoa đầu An như một đứa trẻ hỏi:– An ngố, hôm qua cô nương thức xem phim hay sao mà hôm nay bết bát thế này.– Tao mất ngủ. An hất tay Hùng ra khỏi đầu mình, cười cười.An không chơi thân với Dung dù là kẻ bàn trên người bàn dưới, thỉnh thoảng chỉ nói chuyện bài vở thân sơ mà thôi. Nhưng ngược lại An lại chơi khá thân với Hùng. Ngay từ lúc mới vào lớp, Hùng đã lăng xăng ra ngồi cạnh An, kể đủ chuyện trên trời dưới biển, nên họ bỗng trở thành thân nhau từ bao giờ An cũng chẳng rõ nữa.– An này, mày quê Hải Phòng à? Dung lại quay xuống hỏi.Dường như An đến thuộc lòng những câu hỏi của Dung, vì ngày nào cô ta cũng chỉ hỏi An những câu đại loại như vậy. Những câu hỏi để bắt đầu cái trò xách mé rẻ tiền về quê quán vùng miền của cô ta.An tỏ ý không muốn trả lời, nhưng cô cũng cố gắng mỉn cười gật đầu coi như là có đáp lại.– Gái Hải Phòng thì ghê ghớm lắm nha. Con chị họ tao có con bạn cũng là người Hải Phòng..– Ừ thì sao hả mày. Còn tốt hơn khối đứa tọc mạch. Nói chuyện chẳng liên quan gì đến nhau. Hùng bỗng