XtGem Forum catalog
Đơn giản là tình yêu

Đơn giản là tình yêu

Tác giả: Lazzy_cat

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210420

Bình chọn: 8.00/10/1042 lượt.

ngoài, kế bên anh là Hiếu,một vài người công an đứng phía xa xa.Hiếu nhìn thấy Hùng từ phía xa, bèn rời tay Dương đứng lên đi về phía mọi người.– Họ bảo sao?– Họ nghi đây là một vụ giết người có chủ đích. Muốn đề nghị khám nghiệm tử thi.– Hả?Mọi người đều sửng sốt, lo lắng nhìn về phía Dương.– Tờ mờ sáng nay, cảnh sát mới gọi điện đến. Dương và em lập tức đến đây. Mẹ Dương không chịu nổi, nhận xác xong ngất đi giờ vẫn chưa tỉnh.Hiếu nói, đôi môi cố kiếm sự run rẩy để không bật ra tiếng khóc.Chính anh là người cùng Dương bước vào hiện trường.Nỗi đau như xé nát trái tim những ai nhìn vào hình ảnh ấy.Người đàn ông trên người không một manh vải, được pháp y phủ một lớp vải trắng để che đi thân thể ..Khuôn mặt yên tĩnh tựa như đang ngủ..Nhưng họ nói với anh rằng….Phần ngực của ông trống rỗng…hay đúng hơn là không có tim….……………..An từ từ ngồi xuống, nắm lấy vai Dương.Đôi mắt đờ đẫn, anh nhìn chằm chằm vào cô, rồi bất ngờ bấu chặt lấy vai cô, gục đầu lên khóc…Tiếng khóc vang vọng khắp hàng lang bệnh viện, những người cảnh sát phía xa cũng lặng người nhìn về phía họ.Hiếu cũng không kiềm được nước mắt, nắm lấy bờ vai Dương liên tục vuốt sống lưng để những cơn nấc được lắng xuống.– Tại sao…..– Được rồi…được rồi…mọi chuyện sẽ qua thôi…An nắm lấy bàn tay run rẩy của anh, cả người cô cũng run theo từng tiếng nấc. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không tin đây là sự thật thì chắc chắn rằng Dương còn không thể dễ dàng chấp nhận chuyện này.Hùng lặng người, hắn quay người đi….không dám nhìn vào anh.Đức đứng bên cạnh, nhẹ dúi vào tay hắn một chiếc khăn, anh thấy nước mắt giờ đã làm ướt nhèm khuôn mặt hắn lúc này.Có những nỗi đau ập đến thật bất ngờ, đó là những nỗi đau không ai có thể xoa dịu được chỉ trong chốc lát, thậm chí nó sẽ còn đeo đẳng ta suốt một đời…Từ những nỗi đau ấy mà người ta học được một điều rằng, hãy quý trọng những gì của ngày hôm nay chúng ta đang có.……………..Dần dần Dương cũng lấy được lại bình tĩnh, anh rời vai An ra, Hiếu đứng bên cạnh dìu anh đứng lên.– Anh giúp em.Đức nghe thấy lời An, liền đến đỡ Dương dậy cùng Hiếu, đưa anh bước vào trong. Đôi chân anh tựa như đã chẳng còn một chút sức lực nào, tất cả người anh nếu không có ai đỡ tưởng sẽ đổ ập xuống…Khi Dương đã thực sự chìm vào giấc ngủ, mọi người mới đưa nhau ra ngoài.…………………Gió thổi ngày một lạnh, cơn mưa nặng hạt rơi lộp độp trên mái tôn của căng tin bệnh viện.An co người trong vòng tay Đức, cố lấy chút hơi ấm từ người anh khiến cho cơ thể lạnh lẽo của mình được ấm lại. Anh đặt tay cô vào cạnh tách trà vẫn còn ấm của mình, trấn an cô bằng ánh mắt dịu dàng.– Mọi chuyện là thế nào, cậu kể rõ cho chúng tôi biết được khôngĐức dường như là người duy nhất giữ được bình tĩnh trong số mọi người ở đây, anh quay sang hỏi Hiếu..Cậu ta ngừng giây lát nhìn hết thảy mọi người, chậm rãi đi vào câu chuyện.……………. CHƯƠNG 40: MƯA RỒI SẼ TẠNHChương 40: Mưa rồi sẽ tạnh.Dương trầm ngâm nhìn cô gái đối điện, cô ta cũng nhìn anh với ánh mắt lạnh lẽo tựa như cơn mưa đang rơi ngoài cửa sổ.–Tôi xin tự giới thiệu, tôi là thanh tra Nguyễn Như Phong thuộc đội hình sự số 6. Tôi có một vài câu hỏi với anh.Không cần biết khuôn mặt Dương lúc này đang khó coi thế nào, cô gái vẫn hỏi anh với một giọng đều đều.–Lúc 10h đêm ngày 24 tháng 3 anh ở đâu? Tôi nghe nói rằng anh không ở nhà.–Tôi hiện chuyển đến sống cùng nhà một người bạn, được vài tháng rồi. Tối hôm ấy tôi ở nhà cùng cậu ấy.–Bạn anh là ai? Xin anh cho biết rõ họ tên, nơi ở, công việc của người bạn anh…Dương căng thẳng nhìn vào tờ giấy trước mặt, đôi tay cô gái đang thoăn thoắt ghi chép, đôi mắt chốc chốc xoáy sâu vào khuôn mặt anh.Anh khẽ thở dài…–Cậu ấy là Trần Đức Hiếu, ở số…đường…, cậu ấy làm cùng công ty với tôi.–Vâng. Câu hỏi tiếp theo, anh có biết người phụ nữ nào qua lại với bố mình không?–Phụ nữ?–Vâng.Anh bất ngờ hỏi lại, nhưng dường như khi nhìn vào ánh mắt kiên định lạnh lẽo kia, anh biết cô ta không hề nói chơi.–Tôi không…Bố tôi thường đi sớm về khuya, nhưng tôi chắc chắn rằng ông không qua lại với người phụ nữ khác.Dương mạnh mẽ khẳng định, dù anh khẽ liếc thấy cái nhếch môi nhẹ nhàng của người kia. Trong anh ngọn lửa đau đớn như đang thiếu đốt từng tế bào của cơ thể, cái chết của bố anh quá đột ngột khiến cho đến tận bây giờ anh vẫn không tin những điều này là sự thật. Mấy ngày trước, anh vẫn còn ở nhà, anh và bố vẫn còn cãi nhau một trận rõ lớn về chuyện của anh và Hiếu….không ngờ rằng đó là lần cuối cùng anh còn được gặp lại…bố mình.–Anh có biết bố anh có thù oán với ai không? Theo như kết quả khám nghiệm thì lồng ngực bố anh hoàn toàn trống rỗng. Anh hiểu ý tôi chứ?–V..âng.. Nhưng từ trước đến nay bố tôi thực sự không có ân oán gì với ai. Ông thực sự rất tốt, luôn quan tâm đến mẹ và chúng tôi. Không có thể có chuyện đó được..–Được tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, sẽ mau chóng bắt được kẻ đó thôi anh và gia đình cứ yên tâm. Còn bây giờ tôi xin phép.Dương gật đầu không đáp lời, cô gái thanh tra cũng bước ra cửa không nói thêm một lời