
lại chỉ có thể là nhà Hoàng là hợp lý nhất.Có lẽ do quá mệt nên vừa vào đến nhà, đứa nào đứa nấy tự tìm chỗ rồi lăn ra ngủ ngon lành.Hùng say nằm lăn lộn làm Hoàng phải mang chăn chiếu vào phòng sách kế bên ngủ.Đã đến nhà Hoàng 2 lần rồi, nhưng An vẫn thắc mắc tại sao nhà Hoàng ngoài phòng sách và phòng ngủ của anh ra, có một phòng luôn khóa cửa, chưa bao giờ thấy anh đả động đến căn phòng ấy khi nào..Kì lạ…thần bí quá…hay phòng ấy có ma ( say quá rồi đấy!) bao giờ phải hỏi mới được? An ôm cằm nghĩ ngợi.Nhưng…sự thắc mắc của cô đã kịp tắc ngấm sau 5 giây, vì hai mí mắt không thể mở nổi ra nữa.An vương vai ngáp, nằm dài ra cái ghế quen thuộc để gần ban công, chiếc ghế khá êm và dễ ngủ …làm cô ngủ ngay từ cái nhắm mắt đầu tiên.. CHƯƠNG 12: KẺ DU HÀNH (8)Lúc An lờ mờ tỉnh dậy trời vẫn còn âm u tối om, nhìn sang sofa thấy Dương đang say ngủ ở đấy, cô lại lờ mờ nhắm mắt vào.Trong cơn mơ màng…Bên tai cô bỗng có tiếng thì thầm nào đó rất khẽ…Giọng nói của Dương cô không thể nhầm được..Nhưng mắt cô lúc này không thể mở ra nổi nữa…– Anh…thích…em..rất thích…Tiếng Dương mơ hồ…Cô cảm nhận thấy bàn tay hơi ẩm ẩm của anh vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng anh lại vang lên..– Anh..đã thích em…từ lâu rồi…Cô đang mơ? Người An cứ như đang trôi bồng bềnh giữa không trung vô định…– …thích em…Rồi…như có một ai đó đẩy bật cô ra khỏi giấc ngủ.An ngồi bật dậy, thở hắt ra…Trời đã hửng nắng từ lúc nào..– Mơ thấy ác mộng à..Giọng nói bên cạnh làm cô sửng sốt quay sang..Dương nhìn cô có chút lo lắng..– Sao thế?An vẫn chưa tỉnh táo ngay được, cô lắc lắc đầu cảm thấy đầu mình rất nặng nề, hơi rượu vẫn cứ vảng vất, lúc này chỉ muốn nằm xuống ngủ tiếp mà thôi.Nhưng…bỗng nhiên…cô cảm thấy…bàn tay mình đang đặt trong bàn tay Dương, anh đang nắm tay cô rất chặt.– Ơ…mấy giờ rồi…cậu đã…dậy rồi à…Giọng An có chút khàn, cô nhẹ nhàng rụt tay về– Ngủ tiếp đi…còn sớm mà…Sẽ không mơ thấy ác mộng nữa đâu, mình sẽ ngồi ở đây. Dương nắm lại lấy tay An nói, lần này anh nắm chặt hơn nữa.An vẫn mơ màng chẳng còn biết là thực hay là mơ những lời lúc nãy cô nghe được. Đặt lưng xuống ghế, cô chìm ngay vào giấc ngủ, uống vài chén rượu đầu óc mung lung quá..Hoàng tỉnh dậy, trời đã hửng nắng, nhưng vẫn còn có chút âm u.Anh nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, cầm theo một cái chăn trên tay định bụng ra đắp cho An, vì hơi điều hòa phả ra khá lạnh.Bước chân anh dừng lại, cảm giác như có một tảng đá đang đè nặng lên đôi chân anh lúc này.Hoàng đứng lặng nhìn Dương…Hắn đang tựa vào An ngủ ngon lành…Chút ánh sáng của bình minh, chiếu qua tấm rèm cửa, phản chiếu bóng họ đổ dài trên sàn gỗ, một bức hình vô tình mà tuyệt đẹp..Hoàng nắm chặt chiếc chăn trong tay mình tưởng như sắp xé nát nó.Tình yêu …sao lại …..khiến anh…đau….. đến vậy…———–I came in like a wrecking ball
I never hit so hard in love
All I wanted was to break your walls
All you ever did was wreck me
You wreck me…(Tôi tiến tới như một quả cầu thép.Chưa bao giờ tôi cảm thấy tình yêu khó khăn đến vậy.Tất cả những gì tôi muốn là phá vỡ bức tường của em.Tất cả những gì em muốn là làm tôi vỡ vụn.Em đã làm tôi vỡ vụn…)Chương 13: Mẹ ơi đừng khóc. Coming soon. CHƯƠNG 13 : MẸ ƠI ĐỪNG KHÓC.Chương 13: Mẹ ơi đừng khóc.Con thường sống ngẩn cao đầu mẹ ạTính tình con hơi ngang bướng kiêu kỳNếu có vị chúa nào nhìn con vào mắtCon chẳng bao giờ cuối mặt trước uy nghiNhưng mẹ ơi-con xin thú thậtTrái tim con dù kiêu hãnh thế nàoĐứng trước mẹ dịu dàng chân chấtCon thấy mình bé nhỏ làm sao.——————Vậy là năm học đầu tiền của An đã kết thúc, cô đang trên chuyến tàu trở về nhà đón kì nghỉ hè đầu tiên an nhàn của thời sinh viên.Chuyến tàu chầm chậm lăn bánh…Hoàng hôn lúc xế chiều phủ lên ô kính mờ trước mặt cô một màu cam nhàn nhạt huyền diệu. Sông Hồng đỏ ngầu, trơ trọi những bãi bồi đầy cát sỏi, mang một vẻ ưu tư trầm lắng đón những tia nắng cuối cùng của một ngày sắp qua, đang dần dần khuất xa tầm mắt của cô. Chốn đô thị phồn hoa với những tiềng còi xe ing ỏi, lùi lại dần phía sau lưng mang đến cô một chút buồn, một chút nhớ mang mác ở trong lòng.An tự hỏi mình…Liệu rằng ba hay bốn năm nữa…Cũng trên chuyến tàu này, cô sẽ là người ở lại hay sẽ là người ra đi………………An về đến cửa nhà cũng đã hơn 9h tối.Bà cô đang ngồi ngoài cửa, nhai miếng trầu không tựa người vào ghế phe phẩy cái quạt. Bà nhìn cô đôi mắt cũng không vui mà cũng chẳng mừng, chỉ hỏi một câu cộc lốc:– Mày đã về rồi đấy à?– Vâng. Cô trả lời rồi bước vào trong nhà.Đằng sau lưng cô, bà nội nguýt dài với giọng nói chua chát như mọi khi.– Mẹ mày đi mất mặt từ sáng đã thấy về đâu. Đúng là mẹ nào thì con nấy.An chẳng buồn đáp, cô đã quá quen với những lời cay độc mà bà nói suốt bấy năm nay. Chắc bắt đầu từ ngày bố cô mất, người con ưu tú của bà đã ra đi không một lời từ biệt, nên thành ra việc đay nghiến mẹ con cô là việc để bà có thể khuây khỏa lòng mình.An để đồ đạc vào một góc phòng, thả người xuống giường mệt mỏi.Cô nghe thấy tiếng xe máy ở dưới nhà, nhổm người dậy, chắc mẹ cô vừa về. An nhanh chóng đứng