Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327701

Bình chọn: 7.00/10/770 lượt.

này mới phát hiện, anh ta bận săn đón đứa con gái khác. Đàn ông đúng thật là…”.Vương Y Bối càng nghe lại càng bất bình.Sự việc lần này khiến Vương Y Bối vô cùng tức giận, kiên quyết không quan tâm tới Trần Tử Hàn nữa. Trong chuyện tình cảm nam nữ, nếu như có một bên luôn chịu khuất phục, sớm muộn gì cũng trở thành bên yếu thế. Vương Y Bối mọi ngày đều bám lấy Uông Thiển Ngữ, không có bạn trai bên cạnh liền bắt bạn thân bao dưỡng. Uông Thiển Ngữ lần nào cũng cốc đầu cô, nhưng da mặt cô rất dày, bị cốc đầu còn lớn giọng nói: “Càng tốt, cậu cứ cốc cho tớ thành đứa đần luôn đi, rồi cậu phải nuôi tớ!”. Uông Thiển Ngữ chỉ còn biết dở khóc dở cười.Hai cô đi tới nhà ăn gọi cơm mang về ký túc để vừa ăn vừa xem phim.Lúc quay về, Uông Thiển Ngữ ngầm ra hiệu cho Vương Y Bối. Cô liếc mắt nhìn theo hướng Uông Thiển Ngữ vừa chỉ, nhìn thấy Trần Tử Hàn. Cô bĩu môi. Uông Thiển Ngữ nhận lấy hộp cơm trong tay Y Bối: “Tớ cầm về phòng trước, cậu qua đấy đi!”.Vương Y Bối đi tới chỗ Trần Tử Hàn. Có lẽ do cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, câu đầu tiên cô nói là: “Bây giờ hết bận rồi hả?”.Thấy sắc mặt cô không tốt, Trần Tử Hàn thở dài: “Vẫn bận, bận tới đây gặp bạn gái!”.Vương Y Bối thầm nghĩ, nếu cứ giảng hòa dễ dàng như vậy, sau này sẽ lại vì mấy chuyện vặt vãnh mà cãi nhau, nhất định phải bắt anh biết rõ nên đặt cô ở vị trí đầu tiên mới được. Cô làm mặt lạnh nói: “Thế có phải em nên cảm thấy vinh hạnh không? Cảm ơn anh bận bịu xong còn nhớ tới sự tồn tại của em!”.Trần Tử Hàn nhíu mày, khẩu khí cũng không còn hòa nhã như lúc đầu nữa: “Dạo này anh thật sự rất bận, em đừng có trẻ con như vậy nữa được không? Tối qua anh phải làm việc tới tận nửa đêm mới được về. Sáng nay vừa tỉnh dậy là qua đây ngay”.Vương Y Bối không muốn nghe anh viện cớ, cô cảm thấy những lời bạn bè nói rất đúng, những lời nói dối của đàn ông lúc nào cũng khiến phụ nữ ngốc nghếch tin, tốt nhất là phải kiên định, giữ vững suy nghĩ của bản thân.“Cũng chỉ là đến trường em thôi, anh tưởng mình lam được chuyện gì vĩ đại lắm à? Bạn em ngày nào cũng được bạn trai mua đồ ăn sáng đưa đến tận ký túc, buổi trưa được bạn trai gọi cơm đến cho, buổi tối còn cùng nhau đi dạo.” Chợt nghĩ tới chuyện gì đó, Y Bối mất kiềm chế: “Lần trước lớp anh ta tổ chức đi du lịch, nhưng vì bạn gái muốn anh ta ở bén nên không ngần ngạt mà hủy chuyến đi chơi kia. Nếu đổi lại là anh, kiểu gì anh cũng để em lại một mình…”.Vương Y Bối nhịn không được mà đem ra so sánh. Người khác lúc nào cũng nhớ trong đầu từng ngày lễ để tặng quà bạn gái, còn nghĩ đủ mọi cách tạo bất ngờ cho bạn gái. Vậy mà người yêu của cô thì suốt mấy ngày trời ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu. Càng so sánh càng khó chịu, càng khó chịu lại càng tiếp tục giận cá chém thớt.“Em đừng có vô lý như thế được không? Moi người đều có công việc riêng của mình, chuyện gì cũng có chừng có mực…”“Thôi đi! Em không muốn nghe!” Cô trừng mắt: “Em vô lý đấy, thế nên anh có nói gì cũng vậy cả thôi!”.Nói xong, Vương Y Bối xoay người đi về ký túc, Trần Tử Hàn vội vàng chạy tới kéo lấy tay cô, nhưng cô vẫn không chịu quay lại.“Anh níu kéo một đứa con gái vô lý lại làm gì?” Thấy anh còn chưa buông tay, cô nhếch miệng: “Cơm em mua từ nãy sắp nguội rồi. Anh còn không muốn cho em đi ăn nữa à?”.Trần Tử Hàn vừa buông tay, cô lập tức đi thẳng về ký túc.Vương Y Bối không còn hứng ăn, chỉ cầm đôi đũa chọc ngoáy vào bát cơm. Uông Thiển Ngữ không nhịn được hỏi: “Cậu thật sự không xuống dưới kia đấy à?”.Vương Y Bối trong lòng thầm muốn Trần Tử Hàn phải chờ một chút, muốn anh hiểu rõ cô cũng biết tức giận.Cô lắc đầu: “Không xuống. Nhất định không xuống! Cậu không cần khuyên tớ!”.Sự thật là sau khi chậm chạp ăn hết bát cơm, Vương Y Bối còn không kịp rửa bát đã vội vã xuống dưới cổng ký túc. Thế nhưng, nơi đó trống trải không một bóng người, tâm trạng cô cũng trống trải theo.Vương Y Bối trở lại phòng, Uông Thiển Ngữ nhìn cô với ánh mắt hoài nghi. Cô lắc lắc chai nước trong tay: “Tớ đi mua nước. Cậu nghĩ tớ đi đâu?”.Cô ngồi vào bàn học, cầm di động lên xem thì thấy có một tin nhắn của Trần Tử Hàn. Công ty có việc gấp nên anh phải về ngay. Cô nặng nề buông di động xuống, thầm nghĩ sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.Trường của Vương Y Bối không có yêu cầu quá nghiêm ngặt về thời gian thi cử, giảng viên dạy hết chương trình môn học xong sẽ khảo sát ý kiến của sinh viên xem có thể tiến hành thi kết thúc môn nào vào tuần nào, sau đó báo lại với phòng giáo vụ để họ sắp xếp lịch. Mấy môn học kỳ này của Vương Y Bối vừa hoàn thành thì đã có lịch thi, cô liền lợi dụng quãng thời gian này để quên đi chuyện giữa mình và Trần Tử Hàn. Nhiều lúc cô cảm thấy bản thân rất vô dụng, hễ nhắm mắt là lại nhớ tới anh, rồi hồi tưởng lại quá khứ anh tốt với mình ra sao, hiện tại thờ ơ thế nào. Cô cứ ngỡ mình càng phớt lờ anh thì anh sẽ càng quan tâm tới mình, không ngờ anh chỉ gọi vài cuộc điện thoại, mỗi lần cũng chỉ nói được dăm ba câu rồi thôi.Hôm nay thi xong, Vương Y Bối và cô bạn cùng lớp Đường Yến đi uống trà sữa. Dạo này, Vương Y Bối cố gắng không gọi Uông Thiển Ngữ đi chơi cùn


XtGem Forum catalog