Polly po-cket
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327680

Bình chọn: 9.5.00/10/768 lượt.

Bối nắm chặt điện thoại: “Không tới được thì thôi, làm như em cầu xin anh không bằng. Anh nghĩ không có anh, em không tìm được người khác chắc!”.Trần Tử Hàn nhìn di động đã ngắt cuộc gọi, vốn định gọi lại dỗ dành cô một chút nhưng nghĩ đến tính tình cô nên lại thôi. Hơn nữa, hiện tại anh cũng không có tâm tư đâu mà dỗ dành cô. Từ nhỏ tới lớn, trong mắt mọi người, Trần Tử Hàn đều là một học sinh xuất sắc, nên ai cũng nhận định tương lai của anh sẽ đầy triển vọng, bố mẹ tin như vậy, họ hàng tin như vậy. Thậm chí bố mẹ còn rất tự hào về anh, mỗi khi nhắc tới anh trước mặt người ngoài, họ đều hãnh diện con trai mình là một người xuất chúng. Chỉ có bản thân anh biết rõ, mình không phải thiên tài, có thể anh thông minh hơn một vài người nhưng anh cũng phải nỗ lực rất nhiều mới được như vậy. Nếu anh không làm nên công trạng gì, chẳng những khiến bố mẹ mất mặt, mà còn khiến bản thân từ một thiên chi kiều tử[2'> trở thành một người phàm trần.[2'> Tài giỏi, xuất chúng.Lúc nói câu cự tuyệt với cô, anh nghĩ tới một lần ở trong phòng làm việc của Thân Thiệu An, anh ta chỉ vào một vị trí trống: “Anh có thể đảm bảo với cậu, chỗ kia anh giữ lại cho cậu. Nhưng cậu cũng phải đảm bảo với anh, sẽ làm cho những kẻ ghen tỵ ngoài kia phải ngậm miệng!”.Ý tứ trong lời nói của Thân Thiệu An thế nào, Trần Tử Hàn hoàn toàn hiểu rõ. Anh phải đạt được công trạng, mới có thể khiến người khác thừa nhận năng lực của mình, mới khiến người khác tín nhiệm và khâm phục. Muốn leo cao, nhất định phải trả giá! Dự án trong tay hiện tại chính là bậc thang, Trần Tử Hàn không cho phép mình thất bại. Gần đây anh đã nghĩ ra được một phương án khả thi, đang tiến hành thảo luận.Điều khiến anh trăn trở nhiều nhất hiện nay chính là làm sao để đứng vững ở thành phố này, làm sao có thể dựa vào đôi tay mình mà mua được nhà. Lần trước đưa người bạn học cũ đi xem nhà, anh bạn kia vừa xem vừa than thở giá đất ngày càng tăng, vật giá leo thang trong khi tiền lương lại chẳng chịu nhích lên chút nào. Anh ta còn nói, phụ nữ bây giờ rất thực tế, chẳng cần biết mặt mũi đối phương thế nào, chỉ cần nghe nói không nhà, không xe liền từ chối không chút do dự. Thậm chí, cũng có nhiều phụ huynh vì vấn đề này mà phản đối chuyện tình cảm của con gái mình. Có thể như vậy phần nào thực dụng, nhung cũng khá dễ hiểu, ai chẳng muốn con gái mình được sống an nhàn vui vẻ. Đối với vợ chồng nghèo, vấn đề tài chính chẳng khác gì quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng sẽ phát nổ khiến hai người khắc khẩu.Trần Tử Hàn đưa bạn đi xem phòng xong cũng có một suy nghĩ. Không phải về chuyện giá đất tăng cao, mà là anh mong muốn sẽ có một ngày anh đi mua nhà mà không phải lo lắng tới giá cả thế nào, có thể thoải mái chọn căn nhà mình thích. Anh thật sự muốn mình có khả năng ấy, để có thể đứng ở vị tri người có quyền lựa chọn chứ không phải đi cân nhắc vấn đề tiền nong. Đương nhiên, hiện tại anh chưa làm được điều đó, giá nhà nằm ở đâu, tiền lương của anh đặt ở đó, toàn bộ máu trong người anh cũng vì ý nghĩ ấy mà sôi trào, chuyển động. Anh không sợ khổ cực, không sợ mệt mỏi, nhưng anh nhất định phải biến những điều anh muốn thành hiện thực, sẽ có một ngày anh có thể tùy ý lựa chọn bất cứ thứ gì anh thích.Suy nghĩ thực tế một chút, nếu như anh không có chí tiến thủ, bố mẹ Vương Y Bối sẽ nhìn anh thế nào? Đa số bậc làm cha làm mẹ cũng đều như vậy, nhất định sẽ không thích đàn ông không có năng lực, không thể mang lại cuộc sống thoải mái cho con gái họ. Nghĩ vậy, Trần Tử Hàn lại cảm thấy mình càng ngày càng thực dụng, nhưng chỉ có những người như vậy mới có thể sinh tồn tốt trong xã hội này.Sau khi Trần Tử Hàn từ chối đi leo núi, Vương Y Bối rất tức giận. Anh gọi điện tới nhưng cô không nghe, cô lôi Uông Thiển Ngữ đi leo núi cùng mình, mang toàn bộ tiền sinh hoạt đi tiêu.Thời tiết này đi leo núi không thích hợp lắm, Vương Y Bối căn bản chỉ muốn đi cho khuây khỏa, trút hết bực tức trong lòng ra mà thôi. Nhiệt độ khá thấp, đi giữa đường núi lại càng lạnh, hai người đi được một đoạn đã thở hồng hộc.Vương Y Bối càng đi càng mệt, thấy Uông Thiển Ngữ không lê nổi chân nữa, cô lộ vẻ mặt cau có: “Thật ra cậu có thể từ chối, không cần đi cùng tớ. Tớ cũng chẳng thiết tha gì đi leo núi!”.Uông Thiển Ngữ ngồi bệt dưới con đường mòn, nghe thấy Y Bối nói vậy cũng chẳng đi nữa. Hai bên đường là rừng trúc xanh um, rậm rạp, ngay cả một chút gió cũng không cảm nhận được mà vẫn thấy ngọn trúc đong đưa, cả rừng trúc dao động phát ra âm thanh ù ù bên lỗ tai, giống như tiếng gầm thét của thú dữ.Uông Thiển Ngữ vỗ tay vào chỗ ngồi bên cạnh, bảo Vương Y Bối ngồi xuống: “Biết tâm trạng cậu không tốt nên mới đi cùng cậu còn gì nữa. Tớ mà không đi thì ai đi?”.Vương Y Bối quay sang ôm lấy Uông Thiển Ngữ, đánh nhẹ vào lưng cô ấy: “Sao cậu không phải là con trai, cậu mà là con trai tớ nhất định sẽ yêu cậu, bây giờ cũng không phải đau khổ thế này”.“Tớ mà là con trai thì đã bị người khác cướp đi rồi, làm gì đến lượt cậu chứ!”Vương Y Bối bật cười: “Cậu đúng là “tự sướng” không ai bằng!”.“Cái đấy gọi là tự tin!” Uông Thiển Ngữ đính chính.Có