
lực giữ bình tĩnh. “Chà, em thử tìm xung quanh xem có quyển tạp chí hay bức thư nào có đề địa chỉ trên đó không?”
“Lúc này em đang trong phòng ngủ. Billy ở tầng dưới cùng Tasha. Anh ấy sẽ nổi điên nếu biết em gọi điện cho chị.”
Hoảng loạn dâng cao. “Chuyện gì đang xảy ra, Cindy? Em sợ anh ta à?”
Cindy do dự. “Ừm, em không biết”, cô nhỏ giọng đáp. “Lạ lắm. Hôm nay anh ấy… anh ấy rất khác thường.”
“Khác như thế nào?”
“Ờ, em không biết. Lạnh lùng, như kiểu anh ấy thiếu kiên nhẫn với em. Trước đây anh ấy không như thế. Anh ấy làm em cảm thấy ngớ ngẩn bởi vì em không muốn ra ngoài làm công việc khác tối nay. Anh ấy bảo em cư xử như trẻ con và em đoán là mình như vậy, nhưng… em không biết. Chỉ biết hôm nay rất khác thường.”
Chân Erin mềm nhũn như thạch Jell-O. Cô dựa vào tường và trượt xuống, mông đập mạnh xuống sàn, đau điếng, “Công việc gì?”
Connor quỳ xuống, cúi mình trước mặt cô, chăm chú lắng nghe. Anh đặt bàn tay ấm áp lên đầu gối cô.
“Hứa là chị sẽ không nhảy dựng lên nhé, vì em thề nó không phải việc gì to tát cả, được chứ?”
Erin cố nuốt nước bọt, nhưng cổ họng cô khô rang. “Chị hứa.”
“À, em sẽ, ừm, nhảy. Kiểu như nhảy thoát y, nhưng không hẳn, bởi vì em…”
“Ôi Chúa ơi, Cin.”
“Chị hứa rồi mà Erin. Em vẫn mặc đồ lót mảnh. Và chỉ nhảy cho các bữa tiệc tư chứ không phải ở một quán rượu, Billy luôn đi cùng em, nên em không bao giờ…”
“Tiệc? Nhiều à?”
“Vâng. Bọn em gồm ba anh chàng độc thân, em và một cô gái nữa. Bọn em được trả sáu trăm đô la mỗi người. Giống như, tiền kiếm dễ không thể tin được và Billy bảo em có thể mặc đồ lót cũng được, còn Tasha thì không ngại nhảy thoát y hoàn toàn, nên… ừm, Billy bảo anh ấy sẽ đập nhừ kẻ nào dám đụng đến bọn em, nên thực sự không có gì đáng lo cả. Chị hiểu không?”
Tiếng nói của Erin bị bóp nghẹt chỉ còn phát ra tiếng thều thào nho nhỏ. “Cưng. Nói cho chị. Em ổn chứ?”
Cindy dừng lại. “Em không biết”, cô thì thầm. “Kỳ lạ lắm. Hôm qua em vẫn ổn. Có lẽ tại em bị say rượu. Bọn em đã uống rượu với Billy trước, và em thực sự rất phấn khích. Em cảm thấy rất tuyệt khi nhảy múa, giống như một nữ thần. Em cảm thấy cả thế giới đều yêu mến em. Nhưng hôm nay… em ghét cơn đau đầu như búa bổ và quái lắm. Billy điên rồ, em điên rồ. Rối tung cả lên.”
“Em không thể nói là em muốn về nhà sao?”, Erin gay gắt. “Chỉ bước ra khỏi cửa?”
“Em làm rồi”, Cindy thú nhận. “Em đã cố. Nhưng Billy bảo đã quá muộn. Anh ấy đã nhận các hợp đồng biểu diễn theo lịch và bảo em bây giờ không thể cư xử như một đứa trẻ đỏng đảnh, hay giận dỗi được, bởi vì anh ấy, như kiểu, một người chuyên nghiệp, nên em cũng phải thế, và…” Giọng Cindy như sắp khóc.
“Cin”, Erin tuyệt vọng. “Em phải tìm ra địa chỉ thì chị mới có thể đến đó và cứu em được.”
“Chờ đã. Ôi Chúa ơi, Billy đang lên cầu thang. Em phải cúp máy đây.”
Liên lạc bị ngắt. Cindy đã rời đi.
Erin nhìn Connor, trợn mắt. “Chuyện gì đang diễn ra thế này? Em không biết nên giải quyết chuyện gì trước. Em nên làm gì đây?”
Ánh mắt Connor kiên quyết. Anh chìa tay ra. “Đưa anh điện thoại. Để xem Sean có tin tức gì cho chúng ta.”
Anh bấm máy. “Chào. Thế nào?” Anh lắng nghe hồi lâu. “Phải. Con bé vừa gọi. Chuyện rất tệ. Con bé ở trong một ngôi nhà chưa từng thấy trước đó, không biết địa chỉ và thằng con hoang đó không cho con bé đi.” Anh nghe tiếp. “Được, không sao. Jacey’s Dinner. Bọn anh sẽ có mặt ở đó trong vòng hai mươi phút nữa.”
Chương 15
Connor quan sát cái cầu thang bẩn thỉu, tối tăm với cảm giác chán ghét ngày càng tăng. Nơi này không đủ tiện nghi với Erin. Cô ấy sẽ không an toàn ở đây.
Cô ấy sẽ đầy đủ hơn trong ngôi nhà của anh.
Ý nghĩ này đã hình thành hoàn chỉnh trong tâm trí anh và khiến anh nghẹt thở. Anh là người chỉ biết sống cho thực tại. Lần đầu tiên anh dám, dù chỉ trong giây lát, lên kế hoạch tương lai với cô. Anh đẩy cửa, quét ánh mắt nghi ngờ qua ổ khóa và chú ý đến tất cả mọi người, tất cả mọi vật lọt vào tầm mắt.
Anh âm thầm ghi nhớ phải gọi cho Seth và làm gì đó bảo vệ sự an toàn của cô. Hay đúng hơn cô hoàn toàn khuyết thiếu điểm ấy. Cứ như cô đang dựng lều trong một bãi đậu xe ấy.
Erin bước sau anh trên lối đi bộ, anh rút ngắn sải chân để cô theo kịp. Bóng tối khiếp sợ tràn ngập trong mắt cô. Anh muốn làm gì đó hoành tráng và ấn tượng để xua đi bóng tối này. Giết chết một con rồng, đánh nhau tay đôi, hay bất cứ thứ gì có tác dụng.
Anh nắm tay cô, cô ngước lên, những ngón tay thanh mảnh, lạnh ngắt nắm chặt tay anh, đầy tin tưởng. Nụ cười e thẹn của cô lóe lên, giống như tia sáng bảy sắc cầu vồng tỏa ra từ viên pha lê treo trên cửa sổ đầy nắng. Rầm, tất cả màu sắc đều xuất hiện trong một tia sáng vội vàng, chói mắt.
Và bây giờ cô là người yêu của anh.
“Sean đang làm gì ở quán Jacey’s Dinner thế?”, cô hỏi. “Chỗ đó rất có hại cho sức khỏe.”
“Tăng cường nạp thứ cà phê tởm lợm và bánh rán nhân mứt”, Connor trả lời. “Sean nghĩ rằng các loại cà phê khác nhau sẽ phù hợp cho những hoạt động khác nhau. Khi săn lùng những tên ma cô khốn nạn sẽ gọi loại cà phê gan góc, cứng cỏi của Jacey’s Di