
ng. Cô đã được rèn luyện trong hai ngày ở cùng Connor. Bây giờ cô biết làm thế nào để đứng vững trước cái nhìn săm soi của đàn ông.
Sean gật đầu như thể rất hài lòng. “Vậy cô là Erin. Nàng công chúa trong pháp ngà.”
“Sean”, Connor gầm gừ. “Đừng.”
“Đừng cái gì?”, Sean đưa tay ra cho cô. “Cô có thấy cái áo sơ mi trắng anh ấy đang mặc không?”, cậu ta hỏi cô. “Tôi đã mua nó đấy.”
Cô bắt tay cậu ta. “Anh, ừm, có khiếu thẩm mĩ tuyệt vời”, cô ướm lời.
“Phải, tôi biết”, Sean đáp lại. “May cho anh ấy, nếu không anh ấy đã mặc cái đám vứt đi ở cửa hàng đồ cũ rồi. Tôi yêu anh ấy nhưng anh ấy quả là thảm họa thời trang.”
Một chiếc xe Ford màu đen, to lớn đậu ngay phía trước họ. Người đàn ông vừa bước ra chỉ có thể là chàng trai thứ ba của nhà McCloud, anh ta cũng cao như hai người còn lại nhưng to lớn, vạm vỡ hơn, từng múi cơ chắc nịch hằn lên bên dưới lớp áo len lông cừu và quần jean. Đầu đinh, khuôn mặt gồ ghề, cứng rắn nhưng cũng chung đôi mắt sặc sảo kỳ lạ với hai người em trai.
Anh không nói một lời, chỉ nhìn Connor chằm chằm hồi lâu. Một nụ cười vỡ ra trên khuôn mặt. “Chà, Connor. Nhìn được đấy.”
“Chào, Davy”, Connor đáp. “Em không biết anh cũng tham gia bữa tiệc này.”
“Không muốn lỡ cuộc vui.” Davy hướng đôi mắt sắc vào Erin. “Vậy cô là cô ấy.”
“Tôi là ai?”, cô thận trọng hỏi lại.
Davy mỉm cười, chìa tay ra. “Cô ảnh hưởng tốt đến nó đấy”, anh bình tĩnh nói. “Tôi thích thế này. Mọi thứ. Loanh quanh một thời gian.”
“Cô ấy không có lựa chọn”, Connor lên tiếng. “Cô ấy sẽ bị kẹt với em đến khi Novak bị bắt giam trở lại.”
“Và anh thích thế, đúng không?”, Sean quay khuôn mặt toe toét sang Erin. “Cô biết không? Tôi có thể kể cả đống chuyện về gã trai cứng đầu, khó bảo này để tóc cô dựng đứng lên đấy.”
“Nhưng em sẽ không làm thế”, Connor cắt ngang. “Bởi vì chúng ta có nhiều thứ khác phải làm trong hôm nay. Như Cindy chẳng hạn.”
“Sẽ có cơ hội khác.” Sean cười gian xảo. “Bây giờ anh đã có bạn gái, anh đang dần tỉnh táo trở lại. Trêu chọc anh sẽ thú vị hơn gấp mười lần.”
Cô bật cười khúc khích, bất chấp vẻ mặt cau có của anh. “Tôi khó có thể chờ. Tôi rất muốn được nghe những câu chuyện của Connor.”
“Nhưng không phải hôm nay, tạ ơn Chúa”, Connor gắt gỏng. “Em còn kích động hơn ngày thường, Sean và thực sự nên nói gì đó đi.”
“Cho em nghỉ một tí. Em vừa chuồn khỏi các nhà thổ mở cửa cả đêm ở Seattle”, Sean nói. “Em vẫn đang bay bổng vì cafeine và kích động đây.”
“Em có gặp được ai biết Billy Vega không?” Davy hỏi.
“Ồ, em còn làm tốt hơn thế”, Sean đáp. “Em đã gặp Miles.” Cậu ta gõ vào cửa xe phía hành khách của chiếc xe Jeep Cherokee màu bạc lấm đầy bùn đất. “Này, Miles”, anh gọi. “Thôi làm kẻ ngớ ngẩn đi. Ra đây và giao du nào.”
Cửa xe Jeep bật mở. Một người lêu nghêu, dài ngoẵng trườn ra và lộ diện. Cho dù gập người xuống như con kền kền cậu ta vẫn cao, gầy và xanh xao không thể tin được, với mái tóc đen dài rối bù cùng cặp kính tròn đậu trên cái mũi khoằm. Cậu ta mặc chiếc áo choàng dài bẩn thỉu, mốt của thập niên tám mươi.
Câu ta nhấc vai lên, rồi hạ xuống. “Chào.”
Sean nháy mắt với Erin. “Miles không ra ngoài nhiều. Cậu ta trốn trong tầng hầm một thời gian dài, nhưng đó là một chàng trai tốt. Miles, để tôi giới thiệu cậu với anh cả tôi Davy, anh hai Connor và bạn gái anh ấy, Erin. Tình cờ cô ấy cũng chính là chị gái của Cindy.”
Cặp mắt ảm đạm của Miles sáng lên. “Thật sao? Tuyệt. Chị cũng nóng bỏng như Cindy.” Cậu ta nhận ra mình vừa nói gì, ánh mắt đông cứng sau lớp kính dày cộp. “Ừm, nghĩa là, em không có ý…”
“Cảm ơn, Miles”, cô nhẹ nhàng nói, chìa tay ra. “Nhận xét của cậu thật đáng yêu.”
Cậu ta chớp mắt liên tục khi bắt tay cô, giống như vẫn chưa quen với ánh sáng ban ngày. Erin nhìn lên ba anh em trai. Những cái liếc mắt đầy ý nghĩa và thông điệp không lời phóng nhanh qua đầu cô. Cô quay lại Miles, ít nhất trông cậu ta cũng có vẻ bối rối như cô. “Ai đó có thể vui lòng giải thích tính toán của các quí ông cho tôi không?”
“Chúng ta vào trong đã”, Sean nói. “Tôi vừa mới thăm dò. Rất tuyệt. Một cô phục vụ cấm cảu với mái tóc dày cùng một khay đầy các loại bánh rán nhân mứt. Và chắc chắn cả cà phê nữa. Bốc hỏa ngay lập tức.”
Erin lo lắng nhìn quanh lúc họ đi thành hàng một vào trong. “Em nên mang theo cốc riêng của mình.” Cô thì thầm, trượt vào ghế.
“Không”, Sean chế giễu. “Vào đi. Nguy cơ ngộ độc thực phẩm là một phần của sự hồi hộp.”
Connor ngồi kế bên, quàng tay qua vai cô một cách sở hữu. Cô phụ vụ quăng thực đơn lên mặt bàn, cẩu thả rót cà phê vào tách của họ, rồi vội vã quay đi không thèm nhìn ai.
“Xin lỗi, quý cô?” Sean gọi với theo. “Làm ơn mang bánh rán cho tất cả nhé.”
Cô phục vụ quắc mắt ngoái đầu ra sau. Sean mỉm cười với cô ta, khoe hai má lúm. Cô ta đứng sững, quay người, nhìn lại hai lần rồi mỉm cười với cậu ta.
“Được rồi”, Connor lên tiếng. “Kể lại cho mọi người đi. Em tìm kiếm được gì?”
“À, em điều tra hang ổ của các cô em xinh xắn, Chúa ơi, ngôi nhà đó tràn ngập vẻ đẹp nữ tính”, Sean đáp. “Họ không có nhiều thông tin cho em, nhưng cô nàng