The Soda Pop
Đứng trong bóng tối

Đứng trong bóng tối

Tác giả: Shannon McKenna

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326292

Bình chọn: 7.00/10/629 lượt.

t danh tiếng của Billy Vega. Cô ta thường nhảy ở một câu lạc bộ gần Lynnwood. Cô ta bảo gã Billy đó là một tay cò mồi lớn, nhưng cô ta biết nhiều cô gái được gã tuyển dụng đã nhổ nước bọt mỗi khi nhắc đến gã. Vì thế Miles và em đã từ bỏ các quán rượu chui và dũng cảm tiến vào thế giới hoang dại của các câu lạc bộ nhảy thoát y ở Seattle.”

Erin ôm mặt. “Ôi Chúa ơi.”

“Xem kìa Sean”, Connor nói. “Đây không phải trò giải trí của em.”

Nụ cười của Sean nhạt dần. “Em chưa bao giờ nghĩ thế.” Cậu ta với tay vỗ nhẹ lên tay Erin. “Này. Xin lỗi. Tôi thật đáng chết, nhưng tôi hứa sẽ nghiêm túc giải quyết chuyện này. Cho dù có lời nói vớ vẩn nào chui ra khỏi miệng tôi đi nữa. Được chứ?”

“Cảm ơn,” cô nở nụ cười nhợt nhạt. “Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh.”

Connor cầm một thanh bánh hình que, săm soi nó với vẻ nghi ngờ rõ rệt, rồi cắn một miếng. “Vậy đó là lý do vì sao mắt em lấp lánh như thế”, anh nói. “Em luôn thích thú và tràn trề năng lượng mỗi khi thiếu ngủ.”

“Ngủ à? Chúng tôi làm sao ngủ được khi cái tên khốn cặn bã, tồi tệ đó đang ở cùng Cindy chứ?”, Miles đập mạnh xuống mặt bàn. “Em đã không ngủ cả tháng trời.”

Sean vỗ nhẹ lên lưng cậu ta. Miles phun phì phì cà phê ra mặt bàn. “Giỏi lắm, Miles. Mọi người không thể tin được khả năng tập trung cao độ của cậu ta đâu. Bọn em đi tới bảy câu lạc bộ đầy nhóc những cô nàng khỏa thân đang nhảy nhót mà cậu ta vẫn bình thản như đang ở phòng họp của giáo phái Christian Science(1) ấy.”

(1) Một giáo phái do Mary Barker Eddy sáng lập năm 1979, chủ trương là có đức tin và thực hành đức tin thì sẽ khắc phục được bệnh tật.

“Bọn họ không dễ thương như Cindy”, Miles nhắc lại

Sean lắc đầu. “Cậu ta nhanh như chớp ấy”, anh nói. “Thật không bình thường. Nhưng dù sao, Miles và em đã tán tỉnh, nốc vài nại bia, và cố lấy lòng vài cô nàng trẻ trung ở đó. Hiển nhiên Billy Vega khá nổi tiếng và thường bị đám vũ công thù ghét. Em đã đưa danh thiếp cho bọn họ và thể hiện em thực sự rất mong muốn tìm thấy Billy Vega, và sẵn lòng trả thù lao hậu hĩnh cho bất kỳ ai cung cấp địa chỉ hiện tại của gã hoặc gọi cho em nếu gã xuất hiện ở câu lạc bộ. Quên mất. Em đã phải rút tiền từ thẻ. Đám quỹ đen ấy đã bị thổi bay vào xăng và bia rồi.”

“Tôi sẽ bù đắp vào khoản đó”, Erin và Miles đồng thanh nói.

Cả hai quay sang nhìn nhau và bật cười. Đột nhiên cô thấy Miles thực sự có tiềm năng trở thành người quyến rũ, theo phong cách gầy gò, suy dinh dưỡng, xanh xao khác thường. Có nét gì đó ngọt ngào, không giữ kẽ trên khuôn mặt lúc cậu ta cười. Giống như một con ma cà rồng dễ bị tổn thương.

“Chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết chuyện này sau”, Connor lên tiếng.

“Tiếp theo thế nào?”, Erin nói.

Sean vuốt mái tóc bồng bềnh của mình và cô lập tức nhận thấy vẻ mệt mỏi lóe lên trên khuôn mặt cậu ta. “Miles và em sẽ hạ cách trong căn hộ cao cấp của em, tắm rửa. Em phải tắm. Em ghét thứ hùi hôi hám của thuốc lá. Dù sao lúc này không phải là thời gian thích hợp để tán tỉnh các cô em ở quán rượu, vì thế chúng ta nên tranh thủ nghỉ ngơi. Rồi sẽ lại lao thẳng vào trận đánh.”

“Tôi muốn tiếp tục tìm kiếm”, Miles tuyên bố.

“Cậu cũng cần tắm rửa đấy, anh bạn”, Sean cho cậu ta biết. “Cậu không muốn để tóc tai thế này lúc chúng ta tìm thấy Cindy đâu.”

Miles lùa tay vào mớ tóc đen rối beng như xơ mướp của mình. “Có gì không ổn với tóc của tôi?”

Sean vùi mặt vào lòng bàn tay. “Tại sao số phận lại bắt tôi trở thành nhà tạo mẫu cho những kẻ thất bại như cậu? Tại sao cậu không đơn thuần chạy đi mua một cuốn tạp chí Sức khỏe đàn ông và tự học cách trở thành chú rể hả?”

“Anh sẽ phải quay lại phòng tập thể hình”, Davy nói. “Anh phải dạy một lớp Karate, một lớp võ thuật và có gì đó nói với anh là anh sẽ phải dạy lớp kichboxing thay em tối nay, Sean ạ. Lần nữa.”

“Này, đó là thứ anh nhận được khi trở thành một doanh nhân có trách nhiệm và là trụ cột của cộng đồng”, Sean nói. “Thật tội nghiệp”

“Em sẽ phải dạy bù tất cả các buổi em bỏ lỡ”, Davy cảnh báo. “Anh sẽ bắt em dạy Thái Cực Quyền vào các buổi sáng chủ nhật nếu em không để tâm.”

Sean rùng mình, chán ghét. “Em ghét Thái Cực Quyền. Chậm một cách điên rồ.”

“Tốt cho em đấy”, Davy nói. “Giúp em tập trung hơn.”

“Em rất tập trung, theo cách riêng của mình”, Sean bực bội.

Connor ra hiệu thanh toán. “Bọn em phải đi bây giờ. Cho anh biết nếu có cuộc gọi nào từ các cô nàng vũ công của em nhé.”

“Gọi cho anh nữa”, Davy nói. “Anh ghét bị bỏ lỡ trò vui.”

“Hai người định đi đâu?”, Sean hỏi.

“Nhà mẹ Erin”, Connor đáp.

Thông báo đó khiến hai người anh em của anh im lặng choáng váng, mắt mở to. Davy nhướng cao lông mày. “Chà. Thật nhanh chóng.”

Sean huýt sáo khe khẽ. “Thật là, ừm, rất dũng cảm, anh trai ạ.”

Connor ném cho họ cái nhún vai định mệnh. “Sao phải lãng phí thời gian cơ chứ?”

Sean và Davy nhìn nhau, rồi Sean nhìn chằm chằm vào tách cà phê, cười toe toét. “Đó chính là lý do tại sao em yêu anh, Con à.” Anh nói. “Anh cũng nhanh như chớp vậy.”

Cô phục vụ ném tờ hóa đơn xuống mặt bàn. Connor lấy tiền trong ví ra thanh toán. “Chúng ta đi thô