Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322944

Bình chọn: 10.00/10/294 lượt.

xé nát bức ảnh ném vào thùng rác, sau đó tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.

Trong lúc cô đang dọn dẹp, cô mới phát hiện đồ đạc thuộc về chính mình quá ít, ngoại trừ vài bộ quần áo quê mùa, tất cả đều không có.

Vậy cũng tốt, xem như làm lại từ đầu, đã không còn thì coi như nó chưa từng có đi.

Sau khi Tạ Thiên Ngưng thu dọn đồ đạc xong xuôi, đem phiền muộn ném đi hết, liền cầm ví tiền, quyết định đi ra ngoài mua một ít đồ dùng cần thiết.

Cô đẩy chiếc xe đẩy dạo quanh trong siêu thị, không quan tâm đến thời gian, chỉ muốn quan sát đồ đạc thật kĩ trước khi mua.

nhưng đi đến gíc rẽ thì đầu bên kia cũng có người đẩy xe đến, hai xe liền đụng vào nhau thật mạnh, thiếu chuat đã bị lật ngã xe rồi.

Tạ Thiên Ngưng quen nói xin lỗi trước: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Sau khi nói lời xin lỗi xong, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tảng núi băng ở trước mặt cô, lập tức nhăn mặt không vui nói: “Sao lại là anh?”

Phong Khải Trạch nhìn cô gái trước mặt, liền chau mày lại. Anh có ấn tượng cực kì không tốt với cô nên chỉ đáp lại bằng một câu lạnh nhạt: “Là tôi thì sao?”

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Sao anh có thể ở nơi này chứ?”

“Cô hai, đây là siêu thị, cô có thể đến, lẽ nào tôi không có quyền được đến sao?”

“Cũng đúng.” Tạ Thiên Ngưng gật đầu cho là phải, nhưng khi nghĩ lại liền cảm thấy không đúng lắm nên lắc đầu phản bác mãnh liệt: “Không đúng, anh đến đây để theo dõi tôi, mục điach chính là đòi lại khoản tiền kia có đúng không?”

Những lời này làm cho chân mày Phong Khải Trạch chau chặt lại, cô đã tuôn xối xả: “Tôi đã nói rồi, trên đời này chẳng có ai muốn mình chịu thiệt thòi cả, chẳng qua chie ngại nói thẳng ra mà thôi. Còn giả bộ rộng rãi nói câi gì “hoặc đưa ngay 5000 tệ hoặc cút xéo ngay lập tức”. Tất cả chỉ là nói dối, là lừa gạt người. Anh yên tâm đi, con người tôi xưa nay không tham của ai baat cứ thứ gì. Đã thiếu nợ anh nhất định tôi sẽ trả, ngay bây giờ tôi trả tiền lại cho anh.” Tạ Thiên Ngưng vừa nói vừa đếm tiền trả lại.

Từ nhỏ đến giờ, cô chưa bao giờ gặp được đàn ông nào hào phóng thật sự, dù mời đi ăn bữa cơm cũng bắt chia đôi, cho nên mới nói đàn ông cũng raat keo kiệt.

CHƯƠNG 14: KHÔNG CỐ Ý MẮNG NGƯỜI

Phong Khải Trạch thấy không nên nói gì với cô gái này, quyết định không để ý đến cô liền đẩy xe đẩy của mình hướng về chỗ khác.

Khi vừa mới xoay người đi, người đằng sau liền chạy đến đứng chắn trước đường đi của anh, đưa ra 250 tệ trước mặt anh, hơn nữa trên nét mặt toát ra vẻ thẳng thắng và mạnh mẽ như đàn ông: “Hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền, một hồi còn trả tiền mua mấy món đồ dùng hàng ngày, cho nên đưa trước anh 250 tệ, số tiền còn lại tôi sẽ về lấy trả cho anh. Anh yên tâm, con người tôi rất có chữ tín, nói sẽ trả cho anh 250 tệ thì nhất định sẽ trả.”

(*)250 tệ = nhị bách ngũ, đây là tiếng lóng của trung quốc nghĩa là đồ ngốc, tên ngốc.

Mấy con số này làm người nghe vô cùng khó chịu, giống như đang bị người ta mắng.

Nếu như anh cầm lấy 250 tệ này của cô, chẳng phải thật sự là đồ ngốc sao.

Hay cô gái này muốn dùng cách thức này để chế giễu anh là một tên ngốc?

Phong Khải Trạch càng nghĩ càng giận, thôi cứ bỏ mặc cô ta, vội đẩy xe đâey của mình đi về hướng khác, không thèm quan tâm đến 250 tệ mà cô đang cầm.

Tạ Thiên Ngưng cầm số tiền trong tay hô to: “Này, anh thật không cần 250 tệ này sao?”

Tiếng la hét của cô làm thu hút mọi ánh nhìn của khách hàng chung quanh, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cô, không nhịn nổi liền bật cười.

Tuy tay cô đang cầm 250 tệ nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng làm người khác nghe giống như đang chửi.

Mặc dù Phong Khải Trạch vẫn chưa đi xa mấy, chợt nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, nhất thời trong lòng rất khó chịu, vì không muốn mất thể diện hơn nữa liền bỏ bỏ đi ngay, không muốn quan tâm đến cô gái ngu ngốc đang ở sau lưng mình.

Đến hôm nay mà có người không biêat nghĩa của số ‘250’ sao?

Nếu không đúng, vậy thì cô gái kia có ý muốn chửi anh rồi.

Được lắm, nợ này anh sẽ nhớ kĩ.

Tạ Thiên Ngưng vốn định câdm tiền đuổi theo, nhưng loáng thoáng nghe tiếng cười nhạo chung quanh cho nên không dám đuổi theo, vả lại quay đầu nhìn chung quanh, không biết mọi người đang cười cái gì?

Lúc này, bên cạnh cô có đôi tình nhân yêu nhau đang nói chuyện.

“Đúng là kẻ ngốc, tự nhiên đuổi theo người bị gọi là đồ ngốc, sao lại có hạng người mắng chửi người ta thậm tệ như vậy chứ.”

“Không phải cô ấy cũng là đồ ngốc à.”

Nghe những lời như vậy, Tạ Thiên Ngưng nhất thời xụ mặt xuống mà cảm thấy xấu hổ.

Cô chỉ muốn trả tiền lại thôi, không hề có ý khác, dường như chuyện này đã bị cô làm hỏng hết rồi.

Thôi đi, nếu như có cơ hội gặp lại thì giải thích thêm kèm theo vài lời xin lỗi rồi trả tiền lại.

Tạ Thiên Ngưng không nghĩ nhiều, cất tiền vào rồi, sau đó quay lại đẩy chiếc xe đẩy chứa những đồ dùng cần thiết của mình, đi tới quầy thanh tían tiền.

Lúc này Phong Khải Trạch cũng đang ở đó, chẳng chỗ quầy thanh toán tiền ở Đài Loan hơi khác những nơi khác, cự li các quầy cách nhau hơi xa, lại thêm người ở đây rất đông nên không th


80s toys - Atari. I still have